Khẩu súng nặng trịch vừa từ trong tay rơi ra, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị một bàn tay khác nhanh chóng cầm lấy.

R'lyeh thở hổn hển.

Trong chớp mắt khi chết đi, thân thể R’lyeh lập tức tan thành những điểm sáng, nhưng New York không hề lừa cô, chỉ trong một nhịp thở, tầm nhìn của R'lyeh lại sáng lên, thân thể mới được tái tạo ngay tức khắc, không cần bò dậy hay hồi phục, cô sống lại tại chỗ với đầy đủ sinh lực.

R'lyeh hoàn toàn yên tâm.

“Có laser ngắm chuẩn không?” cô hỏi.

“Cứ bắn thoải mái, không cần ngắm quá kỹ.” New York đáp.

Trong lúc trao đổi, R'lyeh đã chộp lấy khẩu súng máy, tiếng động vừa rồi quá lớn, đã thu hút sự chú ý của nhóm bảo vệ phía trước, giờ phút này, tất cả họ đều chĩa họng súng về phía cô. Quỹ đạo đạn bay hiện rõ trong tầm nhìn, R'lyeh không chút do dự bóp cò, đạn xả ra như mưa, chỉ trong tích tắc, tất cả bảo vệ đối diện đều gục xuống đầy đất, mỗi phát đều trúng ngay đầu, máu và não văng khắp nơi.

…Thì ra là có hệ thống tự động hiệu chỉnh đường đạn?

R'lyeh nhớ lại trước đó New York từng dùng gió để hỗ trợ cô — gió có thể ảnh hưởng đến quỹ đạo viên đạn, vậy nên cũng có thể tự động điều chỉnh hướng bắn.

Cô vừa nghĩ đến đó thì cánh tay bỗng đau nhói. Một viên đạn xuyên qua thịt, để lại một lỗ thủng dữ tợn. R'lyeh không giữ nổi khẩu súng, đầu gối cũng bị bắn trúng, khiến cô loạng choạng quỳ xuống.

“Cô không thể đứng yên mà bắn, phải di chuyển.” New York chỉ đạo.

Trong lúc nói chuyện, R'lyeh lại chết thêm một lần nữa, lần này cô rút ra bài học, vừa sống lại, cô lập tức lăn khỏi vị trí, vừa di chuyển vừa nổ súng bắn phá.

Có sự điều chỉnh của gió, cô không cần lo về độ chính xác. Dù có nhảy múa như thiên nga, cô vẫn có thể dọn sạch chiến trường. Chỉ trong chốc lát, cả đội bảo vệ đã nằm la liệt, máu loang đầy sàn đá cẩm thạch.

“Đội tiếp theo đang đến, cô còn 17 giây.” New York nhắc.

R'lyeh đã thay súng hai lần. Cô bỏ khẩu súng hết đạn, bước qua các thi thể, nhặt lấy hai khẩu mới. “Cậu ta đã rời đi chưa?”

“Cậu ta… vẫn chưa di chuyển.” Giọng New York nghe có vẻ hoang mang, rồi sau đó không phát ra âm thanh nữa.

R'lyeh cũng thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn nhớ không thể đứng yên một chỗ. Cô nằm xuống giữa các thi thể, dùng máu tô lên người để ngụy trang. Ngay sau đó, giọng New York vang lên, rõ ràng đang mất tập trung: “Cậu ta bị nhiễm… hiện đang hôn mê vì sốt cao.”

R'lyeh hít một hơi sâu vì kinh ngạc.

Cô nhớ rõ New York trước đó từng nói, viện nghiên cứu đang thử nghiệm một loại virus ngoài hành tinh. Không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ kia đã bị nhiễm loại virus đó.

“Phòng thí nghiệm đã nghiên cứu ra huyết thanh kháng độc, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm… nhưng có thể thử.” New York nói, đầy do dự.

【Tìm huyết thanh kháng độc trong phòng thí nghiệm】

R'lyeh nghe thấy âm thanh báo hiệu mục tiêu giai đoạn thay đổi.

Cứu người là ưu tiên hàng đầu, cô lợi dụng lúc đội kẻ thù đi ngang qua người mình, bất ngờ bật dậy từ đống xác, chộp lấy súng bắn chính xác vào người bọn họ. Một loạt tiếng súng vang lên, xử lý xong nhóm bảo vệ, R’lyeh quay đầu đi nhanh: “Phòng thí nghiệm ở đâu?”

Khoảng cách không xa, nhưng trên đường có quá nhiều kẻ địch, R'lyeh vừa giết vừa sống lại liên tục, số lần tử vong mà New York ghi nhận đã lên đến 12, nhưng cô đoán, với kẻ địch, cô còn đáng sợ hơn — tựa như một con quái vật không thể giết chết thì thôi đi, mỗi phát súng lại còn bắn chính xác vào mục tiêu, chưa từng bắn lệch. Nếu là những kẻ có tâm lý yếu, phòng tuyến tinh thần chắc chắn đã sụp đổ.

Nhưng tình hình bây giờ cũng không khác bao nhiêu, khi R'lyeh cả người đầy máu bước đến trước cửa phòng thí nghiệm, toàn bộ khu vực đã không còn một bóng người.

Cô kéo theo khẩu súng, đồng thời lôi một nghiên cứu viên nửa sống nửa chết — người mà cô cố tình giữ lại theo lời nhắc của New York để mở cửa phòng thí nghiệm.

Cô bóp cổ áo người đó, kéo đến trước cửa, hệ thống quét võng mạc, cánh cửa mở ra trong lặng lẽ, sương trắng phun ra. R'lyeh bước qua lớp sương mù, đi vào bên trong phòng thí nghiệm, huyết thanh kháng độc được đánh dấu bằng mũi tên màu vàng kim đang nằm im trong tủ đông.

“Cần mật mã điều khiển từ xa mới mở được. Bất kỳ hành động phá hoại nào cũng sẽ kích hoạt điện áp cao.” New York cảnh báo.

Ý là, hiện tại không có cách nào mở tủ đông.

R'lyeh không nói gì, bước thẳng đến trước tủ.

“Tôi có thể đập nó ra không?” Cô đột nhiên hỏi.

New York im lặng một giây: “Sẽ rất đau.”

Dĩ nhiên là đau… Điện cao thế có thể nướng khét con người trong tích tắc. Nhưng nếu chậm trễ, đứa trẻ trong ống thông gió liệu còn cầm cự được bao lâu?

Đau một giây để đổi lấy một mạng sống, đáng giá.

Nhìn chiếc máy lạnh lẽo trước mặt, R'lyeh hít sâu, điều chỉnh tư thế, rồi tung một cú đấm thẳng vào tủ đông.

Tia điện lóe lên, pha lê vỡ vụn, thân thể R’lyeh lại tan thành điểm sáng, rồi ngay sau đó tái tạo lại. Nhưng cơn đau còn sót lại trong ý thức khiến cơ thể cô run rẩy không kiểm soát.

Chết tiệt.

Dù đã chết nhiều lần, nhưng chỉ lần này khiến R'lyeh cảm nhận rõ ràng nhất thế nào là “Cô đã chết”.

Cô run rẩy, thầm thầm chửi vô số câu thô tục trong lòng, hít sâu liên tục, đến khi cơ thể bình phục trở lại, cô đứng dậy, từ tủ đông vỡ nát lấy ra huyết thanh kháng độc.

Thân thể cô lúc này không bị thương, ý thức cũng không có vấn đề, dù là mọi chuyện không thể cứ tính như vậy… nhưng R'lyeh không hối hận.

Không biết vì sao, lần này New York không nói gì về hành động của cô.

Huyết thanh đã trong tay, mục tiêu nhiệm vụ lại thay đổi:

【Tiêm huyết thanh kháng độc cho Peter Parker】

Mang theo huyết thanh, R'lyeh lặp lại trò cũ, dựa theo chỉ dẫn của New York, cô tránh được các đội kẻ thù đang truy lùng, nhanh chóng quay lại nơi Peter đang ẩn náu. Cô gỡ tấm chắn của ống thông gió, bò vào bên trong một đoạn, rồi tìm thấy cậu thiếu niên đang nằm bất động.

R'lyeh bò đến gần, lật người cậu lại: “Tiêm vào chỗ nào?”

Đúng là một đứa trẻ, khung xương của cậu còn chưa phát triển đầy đủ, thân hình gầy gò ẩn trong chiếc áo hoodie rộng thùng thình, cơ thể không coi là gầy yếu, nhưng cũng không cường tráng gì. R’lyeh không nhìn rõ mặt cậu, không chỉ vì ánh sáng trong ống thông gió quá mờ, mà còn do chiếc mặt nạ bảo hộ màu đỏ che kín gương mặt, phần mắt bị che bởi một cặp kính, có nhìn kiểu gì thì vẫn là…. kính bơi.

Cơn sốt do virus gây ra đã khiến não cậu mê man, dù R'lyeh đến gần cũng không khiến cậu mở mắt, chỉ có tiếng thở gấp gáp vang lên. New York đánh dấu vị trí tiêm bằng ánh sáng đỏ. R'lyeh kéo tay áo cậu lên đến vai, để lộ cánh tay. Dù hơi gầy, cậu vẫn có một lớp cơ bắp mỏng. Cô chạm vào người Peter, thấy trên tay mình đẫm mồ hôi lạnh, đối lập rõ rệt với làn da nóng rực khiến người ta sợ hãi của cậu.

Cô tiêm huyết thanh vào người Peter, chưa kịp kiểm tra hiệu quả thì New York đã cảnh báo: “10 giây nữa sẽ có 14 người xông vào phòng này.”

Mũi tên đỏ hiện lên trong ống thông gió, R'lyeh cõng Peter, nhanh chóng bò theo hướng chỉ dẫn, tránh khỏi đội kẻ thù đang truy đuổi, rồi từ một lỗ thông gió khác quay trở lại hành lang.

Kẻ địch đã bị thu hút về phía phòng thí nghiệm gần đó, xung quanh tạm thời yên tĩnh, R'lyeh cõng Peter chạy như bay, nhanh chóng tìm được cầu thang dẫn lên sân thượng. Cô lao lên, đá văng cửa, gió lớn thổi ào qua người. Ngoài kia, sân thượng trống trải, không có trực thăng hay phương tiện nào chờ sẵn.

Khoảng cách đến đỉnh tầng vốn không xa, nhưng R'lyeh không hiểu vì sao New York lại dẫn cô đến đây. Các cô không có phương tiện giao thông, lên sân thượng chỉ khiến việc trốn thoát khó khăn hơn.

Chẳng lẽ… thật sự có trực thăng đến cứu?

Mũi tên chỉ về một góc sân thượng, nơi được đánh dấu bằng vòng tròn màu vàng kim. R'lyeh bước đến, cúi đầu nhìn xuống — thành phố dưới màn đêm rực rỡ ánh đèn, sóng nước trên sông Hudson dưới ánh đèn lấp lánh như được dải ngân hà phản chiếu.

“Quăng cậu ta xuống sông Hudson.” New York nói, rồi không yên tâm dặn thêm: “Cố gắng ném cho chuẩn.”

R'lyeh: “……”

Cô hơi hoảng, cúi đầu nhìn dòng sông xa xa.

Từ độ cao này mà ném xuống, rơi xuống đất hay xuống nước cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là sau khi chết trông có thảm hay không mà thôi.

Khoan đã… cậu thật sự muốn cứu cậu ta sao? Các người không có thù đúng không?

“Đây là New York,” như thể cảm nhận được sự do dự của R'lyeh, New York nói, “Ta chính là New York.”

Lý do này quá thuyết phục. R'lyeh không chửi thầm nữa, thả Peter xuống khỏi lưng, giơ cậu qua đầu, rồi dùng hết sức ném về phía sông Hudson.

Vừa ném xong, phía sau vang lên tiếng bước chân — kẻ địch lại lần theo tung tích họ mà đuổi tới.

“Còn tôi thì sao?” R'lyeh hỏi, “Tôi cũng nhảy xuống luôn nhé?”

Cô chuẩn bị nhảy, nhưng New York vội hô: “Khoan đã!”

R'lyeh dừng lại, chờ xem New York còn yêu cầu gì.

Peter đã được cứu, New York lại trở về với thái độ kiêu ngạo đáng ăn đòn thường thấy: “Sao có thể cứ thế mà nhảy xuống? Cô là Đại Hành Giả của tôi, màn rời sân khấu nhất định phải thật ngầu.”

R'lyeh: “……”

R'lyeh: “Hả?”

“Không phải cô muốn giao dịch với tôi sao?” New York tỏ vẻ khó chịu, “Lần này cô làm khá tốt, giao dịch có thể tiếp tục, nếu vậy, cô chính là Đại Hành Giả của tôi, đại diện cho tôi. Không thể là một nhân vật tầm thường, phong cách phải phù hợp với hình tượng của tôi.”

R'lyeh hơi sững sờ.

Nói tới đây, New York tạm ngừng, rồi hùng hổ nói: “Vậy nên sao còn không nhanh lấy lòng tôi đi?”

R'lyeh: “Ờ…”

Cô cảm thấy mình nghe thấy âm thanh thông báo vang lên:

【 Bạn đã vượt qua khảo nghiệm của ý chí New York. Ý chí New York công nhận sự tồn tại của bạn. Bạn nhận được sự bảo hộ từ hắn.】

Giờ mà nói linh tinh… có lẽ nhảy xuống phát là chết chắc. R'lyeh rất tự mình biết mình.

Không đợi cô nghĩ ra một câu trả lời thích hợp, New York đã thay đổi cảm xúc, bắt đầu thúc giục cô: “Tự nghĩ ra hình tượng cho mình đi, rồi nói một câu thật ngầu vào.”

…Tôi đã là người trưởng thành rồi, mặt mũi vẫn cần đó. R'lyeh thầm nghĩ.

“Chậm quá rồi, ngươi muốn bị bắn gục ngay tại chỗ à?” Không đợi cô nghĩ xong hình tượng, New York lại hét lên, “Nhanh nhanh nhanh!”

R'lyeh: “……” Rốt cuộc ai mới là người rề rà tới lui đây?

Vài giây sau, đội vũ trang xông lên sân thượng, hàng chục khẩu súng lập tức tìm được mục tiêu, đồng loạt nhắm vào bóng người đội mũ dạ cao đen nhánh.

Ánh đèn thành phố phản chiếu lên lớp áo gió đen những ánh kim lấp lánh, phác họa nên chiếc mặt nạ quạ đen kiểu Plague Doctor trên mặt hắn ta. Dáng người cao gầy đứng sừng sững trong gió, tay phải đặt lên ngực, cúi đầu hành lễ với mọi người từ xa.

Ngay trước khi viên đạn bắt được góc áo hắn, người đó ngã thẳng về phía sau, rơi xuống từ sân thượng, hướng về dòng sông Hudson.

Trong không trung, R'lyeh thu lại ánh nhìn, hỏi: “Tôi có thể quay về chưa?”

“Quay về?” New York ngạc nhiên, “Nhiệm vụ còn chưa kết thúc mà.”

R'lyeh: “?”

Tác giả có lời muốn nói:
Số lần tử vong hiện tại:13

Chiếc áo choàng đầu tiên đã chính thức lên sóng ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play