Những vệt sáng lấp lánh từ ánh đèn bỗng chốc biến mất khỏi tầm nhìn, dòng nước sông đen ngòm ập vào trước mặt, tiếng bọt nước vang lên đinh tai nhức óc. Cô hoàn toàn chìm xuống dòng sông, càng lúc càng chìm sâu, xung quanh là dòng nước lạnh lẽo tĩnh mịch, mặt nước ngăn đi tiếng gió ào ào, sự tĩnh lặng khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Từ độ cao 200 mét, rơi tự do cũng chỉ mất vài giây.
Ý chí của thành phố không phải cái gì cũng làm được, nhưng vẫn có vài thứ mà New York có thể kiểm soát.
Giống như cơn gió có mặt ở mọi nới trước đó, cú rơi từ trên cao xuống va chạm mặt nước cũng không làm R’lyeh bị thương, vậy thì hẳn là khi cô đã ném Peter xuống trước cũng sẽ không khiến cậu ta gặp chuyện không may, R’lyeh yên tâm rồi, cô thích nghi một lúc, phát hiện bây giờ mìn không cần hít thở, không có nguy cơ chết đuối, liền bắt đầu ra sức bơi ếch, dự định tìm một nơi để lên bờ.
Bơi được một lúc, R’lyeh phát hiện nước sông từ bốn phương tám hướng bắt đầu chảy về một hướng nhất định, mạch nước ngầm dữ dội từ phía sau ập tới, R’lyeh không kịp phản ứng, bị mạch nước ngàm cuốn vào xoay vòng rồi mang đi mất.
Trong dòng nước tối lăm, cô bị cuốn cho ngã trái ngã phải, rồi bất ngờ va vào một bóng đen. Mơ hồ nhận ra đó là hình người, R’lyeh vội vỗ vỗ kiểm tra, nhớ đến Peter bị ném xuống trước không lâu trước đó, đoán rằng đây là ý của New York, cô túm lấy áo cậu ta, tránh cho cậu bị dòng nước cuốn đi mất.
Không lâu sau, bên bờ hồ không một bóng người nổi lên một loạt bong bóng nước, một bóng người trồi lên mặt nước, kéo theo một thân thể khó khăn đi lên bờ, ném người trong tay sang một bên, đầu gối người đó lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất mềm xốp bên bờ sông, nôn khan một trận.
R’lyeh đã bị quay cuồng dưới nước thời gian dài, đã muốn nôn từ lâu, dù cô bơi rất giỏi, nhưng không có nghĩa là cô chịu được kiểu hành hạ như vậy.
Sáu mươi bảy cái. Cô nghĩ.
Mười ba lần.
Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, cô xoay người ngồi cạnh Peter, đưa tay thử trán anh ta, cùng lúc hỏi âm thanh đã biến mất khỏi đầu cô từ nãy: “New York?”
Cơn sốt dường như đã giảm, trán không còn nóng như trước, R’lyeh rút tay về, ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy cách vài mét có một con vật nhỏ đang ngồi xổm.
Ánh trăng lờ mờ chiếu bóng cây bên bờ hồ thành những vệt loang lổ, R’lyeh không nhìn rõ hình dáng của nó, nhưng cảm giác lạnh lẽo đã bò lên sống lưng.
Dù thân thể New York đưa cho cô đã được nâng cấp năm giác quan, R’lyeh vẫn không phát hiện ra âm thanh khi con vật này tiếp cận. Cô nheo mắt, cẩn thận quan sát vị khách không mời mà đến.
Nó trông cỡ một con mèo con, ngồi dưới bóng cây, thoáng nhìn giống như một con sóc, nói chung là một loài động vật nhỏ đáng yêu nào đó, nhìn cô đầy mong đợi, có vẻ rất sốt ruột, nhưng lại không dám lại gần, móng vuốt cào vài đường trên mặt đất, nhưng không để lại dấu vết nào.
R’lyeh không động đậy, muốn xem nó định làm gì.
Chỉ vài giây sau, con vật không nhịn được nữa, nhảy ra khỏi bóng cây, lao đến bên R’lyeh, rồi keey vài tiếng về phía chàng thiếu niên đang nằm bất động trên mặt đất: “Hô hô hô!”
Dưới ánh trăng, R’lyeh nhìn rõ hình dáng nó, nét mặt đờ đẫn trong một giây.
Con vật nhỏ này không thể nói chính xác là loài gì, dù sao không là phải sóc, vì sóc không có đôi tai dài giống thỏ như thế, nó có đôi mắt màu ngọc lam tròn xoe, chóp tai nhọn phủ một lớp lông trắng mềm mại, trên người là bộ lông mượt mà khỏe khoắn, ngoại trừ phần lưng và cái đuôi có màu tro đen lộn xộn, còn lại đều là trắng tinh, cái đuôi giống như hồ ly, lông xù xù mềm mại, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn nó… giống như sự kết hợp giữa Eevee và mèo rừng Siberia.
R’lyeh không biết nên phản ứng thế nào, chỉ thấy Eevee sốt ruột kêu “Hưu!” về phía Peter Parker.
Nó đặt móng vuốt đầy lông mềm lên cánh tay chàng thiếu niên, nhưng bàn chân nó đột nhiên trở nên trong suốt, xuyên qua người cậu ta, như thể móng vuốt ấy vốn không tồn tại.
Tròng mắt R’lyeh hơi co rút lại.
Eevee có vẻ đã quen với chuyện này, không hề ngạc nhiên, lại kêu vài tiếng nôn nóng, đuổi theo cái đuôi xoay vài xòng tại chỗ, kêu to vài tiếng siêu hung dữ với R’lyeh: “Hưu! Hưu!”
R’lyeh có một dự cảm rất không ổn.
Cô e dè hỏi: “New York?”
Eevee kêu một tiếng: “Hưu.”
R’lyeh: “...”
Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi — New York sao lại biến thành Eevee rồi?
Nếu không vì cái thái độ kiêu căng quen thuộc này, R’lyeh thật sự không dám đoán như vậy. Suy đoán ảo giác có liên quan đến ý chí thành phố đã đủ vượt sức tưởng tượng, ai lại nghĩ một con vật nhỏ kỳ quái ven đường lại là New York chứ? Còn là một New York chỉ biết kêu “hưu hưu hưu”? Tên vừa mới lên mặt hết hàm sai khiến cô đâu rồi?
R;lyeh cảm thấy hơi choáng váng, cô che trán ho nhẹ vài tiếng, trên mu bàn tay bỗng truyền lới cảm giác lông xù.
New York nằm sấp trên đất, đuôi vỗ lên bàn tay cô, ánh nhìn vô cùng bất mãn: “Hưu.”
R’lyeh không có tâm linh tương thông với New York, đành phải đoán mò: “Bây giờ cậu không thể nói chuyện?”
New York liếc cô đầy khinh bỉ: “Hưu.”
Thái độ của New York làm R’lyeh có hơi hiểu một chút.
Ý chí thành phố chỉ là ý thức hư vô, không thể có cơ thể thực sự, cũng có rất nhiều chuyện không thể làm được, nên mới cần cô giúp cậu ta làm việc. Khi là ý thức thuần túy, các ý chí thành phố có thể truyền âm thanh vào tai R’lyeh, còn khi thay đổi trạng thái, ví dụ như hình tượng có thể nhìn thấy bây giờ của New York, thì lại không có cách nào giao tiếp được với R’lyeh.
Tuy nhiên, cơ thể của R’lyeh bây giờ là do New York tạo ra, nên cậu ta vẫn có thể chạm vào cô, điều này cũng giúp New York có rất nhiều phương pháp để bắt nạt R’lyeh.
Ví dụ như lúc này, cậu ta nhảy lên trên đầu R’lyeh, dùng đệm thịt dưới chân đánh lên đầu cô, thái độ khó chịu, cái đuôi xù vung tới vung lui.
R’lyeh bị gõ đầu, đành bất lực che đầu lại hỏi: “Cuối cùng cậu cần tôi làm gì? Tôi cũng không biết cậu ta bây giờ ra sao, chuyện gì làm được thì đã làm hết rồi, cùng lắm thì giờ tôi gọi cấp cứu cho cậu ta nhé.”
New York ghé vào đỉnh đầu R’lyeh, phát ra tiếng khè đầy uy hiếp.
Leo lên đầu tôi mà còn dọa tôi, cậu là mèo tôi nuôi à? R’lyeh chửi thầm.
Cô đành xuống nước: “Tôi ngồi đây chờ cậu ta tỉnh lại nhé?”
New York hài lòng: “Hưu.”
Kệ đi, dù sao Eevee cũng là ông chủ của cô.
R’lyeh đến sức thở dài cũng không có, cô nghiêng đầu đánh giá bạn nhỏ còn đang hôn mê, bỗng nhiên hỏi: “Nếu vừa nãy cậu… tôi không đến đó, cậu ấy sẽ ra sao?”
New York lơ cô.
R’lyeh nghĩ lại, nhận ra cô cũng chẳng biết đáp án.
Dù sao chuyện đó cũng không xảy ra.
Dù sao đi nữa, ít nhất thì bây giờ cậu ta đang nằm hít thở an toàn trên mặt bùn.
Bên bờ hồ gió lạnh phất phơ, ánh sáng chợt lập lòe, R’lyeh dần thả lỏng người, ngón tay căng cứng cắm vào bùn dần linh hoạt hơn, dù sao bây giờ ngoài ngồi chờ ra thì không còn chuyện gì khác, cô đành cúi đầu rửa sạch bùn đất dính trên tay.
Khi các ngón tay được rửa sạch đến lần thứ hai, chàng thiếu niên bên cạnh phát ra tiếng ú ớ nhỏ, mơ màng mở mắt.
R’lyeh cảm thấy cái đuôi đang quơ sau gáy cô bỗng nhiên cứng lại, sau đó bóng trắng lóe lên trước mắt, New York phóng ra núp sau lưng cô, mang tâm trạng căng thẳng mà đẩy R’lyeh ra trước: “Hưu! Hưu!”
Trong âm thanh nôn nóng đó, R’lyeh không hiểu sao lại đột nhiên hiểu được ý của New York.
Không chút do dự, cô phản xạ có điều kiện, đưa tay lên che mắt kính của Peter Parker, chặn tầm nhìn của chàng thiếu niên.
Tầm nhìn đột nhiên chìm trong bóng tối, ý thức còn đang mơ hồ của Peter lập tức trở nên tỉnh táo. Cậu ta hít thở mạnh, toàn thân căng lên, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng côn trùng chói tai vang vọng khắp nơi, gió đêm giữa hè mang đi mồ hôi lạnh chảy trong trên người, cũng cuốn đi cả cơn sốt cao, những đau đớn và mê mang vừa rồi như chỉ là một giấc mộng.
“Trời ạ….” Peter hít vào một hơi yếu ớt. “Đây là đâu? Đây không giống Lexington… Là cô, cô đã cứu tôi đúng không? Làm sao cô đưa tôi ra ngoài? À không, hẳn là trước hết tôi nên cảm ơn cô chứ nhỉ, cảm ơn, ừ thì, nhân tiện xin cho hỏi, cô là ai vậy?”
Cậu ta cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng bàn tay đang che mắt anh ta vẫn không hề động đậy.
Peter nói hơi nhiều, khiến đầu R’lyen phát đau. Cô vẫn chưa nghĩ ra có nên trả lời hay không.
Âm thanh là yếu tố dễ nhận diện nhất của một người. Cô suy nghĩ một chút, quyết định không nên để lộ thêm thông tin, vì thế, cô dùng tay nắm lấy tay Peter, kéo ống tay áo lên, rồi viết vài chữ lên cánh tay anh ta.
— SAFE.
“Vậy là cô, cô đã cứu tôi.” Peter im lặng một giây, rồi nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi… Cảm ơn.”
Lời cảm ơn đó R’lyeh không dám nhân, cô lắc đầu, rồi viết thêm một dòng chữ nữa.
— Người cứu cậu là thành phố này.
Xác nhận rằng người cần cứu đã tỉnh lại, New York cũng hoàn toàn yên tâm. Cậu ta bước ra từ phía sau R’lyeh, vỗ nhẹ vào chân cô, ra hiệu rằng họ có thể rời đi.
R’lyeh gật đầu, suy nghĩ xem không biết mình sẽ quay về thân thể ngay hay là phải đi bộ về. Dù sao vẫn còn chút thời gian, cô lại viết thêm một dòng chữ lên cánh tay Peter.
— Cậu có biết thành phố này thích cậu đến mức nào không?
Ngay khi nét chữ cuối cùng vừa hoàn thành, bàn tay che mắt Peter đột nhiên biến mất, ánh trăng sáng rọi vào đôi mắt, cậu ngạc nhiên, còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của những lời vừa rồi, đã lăn một vòng ngồi bật dậy, hoang mang nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Peter: “???”
Spider Man im lặng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mình, lẩm bẩm.
“Thành phố này?”
【Phó bản “Đột phá số 610 đại lộ Lexington” đã hoàn thành】
【Nhiệm vụ treo thưởng “Bóng đen trong ống thông gió” đã giải quyết】
【Nhận được phần thưởng: Địa điểm giấu xác ×1】
【Nhận được danh hiệu: Đại Hành Giả của New York】
【Đại Hành Giả của New York】: Trong phạm vi thành phố New York, bạn có thể nhận được mọi sự hỗ trợ hợp lý từ ý chí thành phố.
Ngay khi dòng chữ cuối cùng biến mất, thân thể của R’lyeh cũng tan rã, cô cảm thấy như mình đang nhảy bungee, rơi xuống đến cực thấp rồi bị kéo ngược lên, sau đó là một tiếng “rầm”, trán cô tê rần, mở mắt ra, cô phát hiện mình đã trở lại trong thân thể, đầu còn đập vào cửa phòng vệ sinh.
Vất vả lâu như vậy, trung tâm thương mại đã đóng cửa, R’lyeh đành phải bắt chước lần trước gọi New York, một lần nữa tách khỏi cơ thể, đăng nhập vào “Plague Doctor”, để lại cơ thể hôn mê, lặng lẽ rời khỏi trung tâm thương mại, đi qua màn đêm của New York.
Vào lúc quay về, Eevee cũng biến mất, R’lyeh đoán rằng New York đã trở lại trạng thái ý chí phân tán bình thường.
May mà cậu ta vẫn còn nợ cô phần thưởng nhiệm vụ, không đến mức hoàn thành xong là trở mặt. Huống hồ gì cậu ta còn vừa giao cho cô nhiệm vụ làm công dài hạn.
“Cô không thắc mắc vì sao tôi bảo cô làm như vậy à?”
Sau một đoạn đường im lặng, R’lyeh đang tập trung vào việc lơ đễnh thì bất ngờ nghe thấy câu hỏi của New York.
“Vậy lý do là gì?” Đi bộ dù sao vẫn rất buồn chán, R’lyeh rất phối hợp đáp lại câu hỏi của New York.
“Cậu ta không được nhìn thấy tôi.” New York cảnh báo cô, “Con người không thể nhìn thẳng vào chúng tôi, như cô đã biết, trong thần thoại và truyền thuyết của các cô, những kẻ lấy xác người thường mà muốn trêu chọc quái vật, đều sẽ tự đưa mình đến diệt vong. Lý trí của các cô khó lòng mà giúp các cô giữ được sự bình tĩnh khi đối diện với những tồn tại không thể thấu hiểu, nếu không muốn phát điên, thì đừng nhìn những thứ không nên nhìn.”
R’lyeh thuận miệng đáp: “Nhưng trong trạng thái này tôi lại có thể, đúng không?”
Cô vẫn thấy hơi tiếc, chỉ mình cô biết đến sự tồn tại của ý chí thành phố thì thật cô đơn, nếu như người khác cũng có thể biết được thì tốt biết mấy.
Ví dụ như Iron Man mà biết thật ra New York mỗi ngày đều mắng anh ta…
Thậm chí cô còn muốn cho người dân cả thành phố cùng nhau chiêm ngưỡng vẻ ** của cậu ta mỗi ngày.
R’lyeh: “Há.”
Cô đang mải suy nghĩ linh tinh thì nghe New York nói với vẻ đầy khó hiểu: “Làm gì có? Đến tôi cũng chẳng biết vì sao cô không phát điên.”
R’lyeh: “……”
New York trầm tư: “Tựa như việc tôi cũng chẳng hiểu vì sao cô lại có thể nghe thấy tiếng nói của chúng tôi.”
R’lyeh: “………………”
Cô muốn hộc máu.
Biết rõ con người không thể nhìn thấy cậu mà cậu vẫn nhảy ra trước mặt tôi à! Suýt nữa thì nhân viên tốt của cậu đã bị hỏng rồi đấy! Cậu là ma quỷ sao!
Nhưng ở tại địa bàn New York, con Eevee này mới chính là đại địa chủ tàn ác nhất. R’lyeh chỉ đành nuốt ngụm máu này xuống, rồi nghe New York đổi đề tài: “Giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa. Tôi đã kiểm tra, không ai phát hiện cô giết người. Cảnh sát đêm nay cũng không tra ra cô. Cô cứ về trước, ngày mai thuê một chiếc xe.”
Cậu ta nói xong còn cười nhạo: “Con người các cô thật phiền phức, chỉ là giết người thôi mà…”
R’lyeh: “Ừ…”
Cô cảm thấy có một số chuyện vẫn phải giải thích rõ ràng: “Thật ra người đó không phải do tôi giết.”
Tác giả có lời muốn nói:
New York — ngạo kiều sống, ông chủ lòng dạ hiểm độc, lãnh khốc vô tình.
Nhưng mà đáng yêu.
Thay Eevee nói vài lời tốt đẹp! Cậu ta trốn như vậy vốn là không định chui ra đâu, nếu không thì cậu ta ngồi xổm xa vậy làm gì chứ!
Nhưng ngạo kiều là không bao giờ giải thích. Ngạo kiều chỉ biết trong lòng một đằng, ngoài miệng một nẻo, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hình tượng của ý chí thành phố đều là những sinh vật truyền thuyết không tồn tại trong hiện thực, sẽ khôngbiến thành con người ~
Chương kế chúng ta cùng đến nơi xây thành phố nào!
Lời Editor
Eevee
Mèo rừng Siberia
Bổ sung thên ảnh Plague Doctor nè, bạn nào muốn có thể tra thêm trên mạng nha