Tiếng động cơ từ phía xa truyền đến.
Âm thanh theo cùng tiếng gió, rít qua hè phố New York giữa mùa ve kêu râm ran, chỉ trong chớp mắt, một chiếc xe máy đen nhánh lao ra từ giao lộ, ngược sáng phóng đến, sau đó dừng gấp trước cửa hàng tiện lợi, người điều khiển xoay người bước xuống, tiện tay ném chiếc kính râm lên yên xe, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Vài phút sau, xe máy đã được dựng gọn bên lề, R'lyeh ngồi trên bậc thang, hai chân tách ra thoải mái, vừa gặm sandwich vừa nheo mắt quan sát một ô cửa sổ của chung cư phía đối diện.
Trong mắt người qua đường, khung cảnh vừa rồi lại có vẻ cảnh đẹp ý vui.
Không nghi ngờ gì nữa, cô chính là một mỹ nhân mang vẻ đẹp Latin đầy cuốn hút. Dòng máu lai khiến từng đường nét trên gương mặt cô trở nên sắc sảo, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ, làn da đều màu tinh tế, mái tóc nâu sẫm phản chiếu ánh kim nhẹ như được nhuộm bởi ánh mặt trời, nước biển và gió hòa vào đôi mắt màu lục lam của cô, tựa hình ảnh phản chiếu từ thiên đường trong trí tưởng tượng của loài người, màu sắc dịu dàng mà tươi sáng.
Thế nhưng người trong cuộc thì lại chẳng có chút tự giác nào, ánh mắt R'lyeh lướt qua ô cửa sổ xám xịt của khu chung cư đối diện, rồi khẽ chuyển hướng, nhìn vào khoảng không trước mặt.
Theo suy nghĩ của cô, một giao diện trong suốt dần hiện ra trước mắt.
Trong thời đại mà kỹ thuật in ấn chưa phổ biến, một số ít người đã lựa chọn một phương pháp ghi nhớ rất hiệu quả, họ xây dựng một cung điện ký ức trong đầu mình, sau đó lưu trữ và truy xuất thông tin từ đó. Phương pháp này không khó học, nhưng đòi hỏi thời gian dài rèn luyện, hình thái của cung điện ký ức cũng rất đa dạng, không bị ràng buộc bởi bất kỳ hình thức cố định nào — giống như kiểu cấu trúc mà R'lyeh đang sử dụng.
Giao diện trong suốt cực kỳ đơn sơ, trên cùng là một hàng nút chức năng, có thể tùy ý chuyển đổi giao diện theo suy nghĩ của cô. Tuy nhiên, phần lớn giao diện vẫn mờ xám, chỉ có hai mục “Nhiệm vụ” và “Bách khoa” là hơi phát sáng.
Ký ức được phân theo đầu mục và sắp xếp trong mục “Bách khoa”, còn giao diện “Nhiệm vụ” thì có một nhiệm vụ lẻ loi nằm đó, trên cùng là một thanh tiến độ dài thật dài:
【Mục tiêu: Xây dựng một thành phố】
【Tiến độ: 0%】
【Kiến nghị: Không có thành thị nào được xây dựng từ hư vô. Trước tiên, bạn cần có một mảnh đất.】
…Thời đại này, ai lại đi xây một thành phố chứ?
Mỗi lần nhìn thấy mục tiêu này, R'lyeh lại thấy trước mắt tối sầm.
Cái mục tiêu này xuất hiện bất ngờ trong giao diện nhiệm vụ của cô, cố chấp đến mức có xóa thế nào cũng không được, mỗi ngày đều ẩn hiện trước mắt cô.
Nhưng vấn đề là, R'lyeh không biết vì sao mình lại phải xây thành phố, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chỉ có một điều rõ ràng — đây là một ý tưởng kỳ quặc, khiến cô không khỏi tò mò về bản chất thật sự của nó.
Bắt đầu từ con số 0… Ngay cả trò chơi mô phỏng kinh doanh cũng phải cho người chơi một mảnh đất trước chứ!
Dù có than vãn thế nào cũng chẳng ích gì, R'lyeh chỉ có thể tự an ủi mình, đây chỉ là một ý niệm, không hoàn thành cũng chẳng sao, so với nhiệm vụ phía dưới, thì cái này còn dễ chịu hơn nhiều.
Ánh mắt u buồn của cô dừng lại một lát trên mục tiêu ấy, rồi chuyển sang nhiệm vụ duy nhất còn lại — hay đúng hơn là một rắc rối sắp sửa ập đến:
【Tên nhiệm vụ: Người đàn ông trong tủ lạnh】
【Độ khó: Không rõ】
【Mục tiêu: Xử lý thi thể】
【Miêu tả nhiệm vụ: Ai cũng biết để cất một con voi vào tủ lạnh chỉ cần ba bước: Mở tủ, cho voi vào, đóng tủ. Vậy để cất một người vào tủ lạnh thì cần mấy bước?】
【Phần thưởng: Thân phận hợp pháp ×1, chìa khóa chung cư ×1】
【Trạng thái: Chờ xử lý】
Mình nghĩ mình còn cần một bản hướng dẫn cho người mới nữa.
R'lyeh chỉ muốn nuốt xuống một búng máu.
Cô đặt chiếc sandwich xuống, giơ tay trái lên, chiếc vòng lông chim trượt nhẹ xuống, để lộ cổ tay gầy guộc và một vết kim tiêm mờ nhạt.
Trang phục của cô không khác gì những cô gái New York ngoài hai mươi tuổi, áo thun và áo khoác cao bồi, quần jean, bên dưới mang đôi bốt nâu ngắn, khăn thêu buộc ngang hông, và chiếc vòng tay phong cách Anh-điêng, vừa lúc che đi vết tiêm trên cổ tay.
R'lyeh biết rõ những dấu vết ấy đại diện cho điều gì, nhưng điều đó khiến cho cô càng thêm u buồn. Cô giải quyết nhanh gọn miếng sandwich, vo giấy gói lại, ném vào thùng rác. Gần như cùng lúc, một âm thanh tinh tế vang lên bên tai nàng.
Giọng nói nghe như của một thiếu niên 15–16 tuổi, trong trẻo và đầy bất mãn:
“Lại là Iron Man? Trời ơi, hy vọng lần này hắn không đi đánh nhau với ai…”
Âm thanh bất ngờ khiến tim R'lyeh lỡ một nhịp.
Cô chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn quanh. Không có ai. Không ai nghe thấy giọng nói ấy. R'lyeh giật mình, rồi như nhớ ra điều gì, khẽ thở phào, hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn lên không trung.
Sở dĩ R'lyeh hiện tại không có phản ứng thêm bước nào, là bởi vì đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy loại âm thanh kỳ quái như vậy.
Từ vài ngày trước, bên tai R'lyeh đã bắt đầu xuất hiện những ảo giác kỳ lạ, như thể có ai đó áp sát tai cô thì thầm. Suốt hành trình xuyên qua Nam Mỹ, giọng nói ấy liên tục thay đổi — từ thiếu nữ đến bà lão, từ thiếu niên đến ông già. Nội dung phần lớn chỉ là những lời than phiền về thời tiết, bàn luận chính trị… nhưng đôi khi lại xen vào vài câu khiến người ta càng nghĩ càng thấy rợn người.
Lần này, ảo giác nghe như một thiếu niên New York bình thường vừa thấy tin Iron Man xuất hiện trên TV, hoặc đơn giản là thấy ánh kim đỏ lướt qua chân trời, rồi buột miệng than vãn một cách rất đời thường.
Mình điên rồi sao? Không, mình không điên.
Vậy thì ảo giác này là gì?
Sau khi nghe qua hàng loạt những ảo giác như thế, R'lyeh vừa xác nhận rằng tinh thần mình vẫn ổn, vừa bắt đầu có một suy đoán trong lòng.
Giờ là lúc để kiểm chứng suy đoán đó.
Nhìn vào giao diện trong suốt, nơi hiển thị nhiệm vụ kia, R'lyeh biết mình không thể không kiểm chứng. Nếu không, kết cục chờ đợi cô chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cô xoa nhẹ giữa trán, chưa kịp phản ứng thì giọng thiếu niên kia đột nhiên vang lên, mang theo vài phần giận dữ.
Cậu ta hộc ra một tiếng “F” thô tục, rồi tiếp theo là: “Anh ta lại cho nổ tòa nhà!”
R'lyeh hít sâu một hơi, lặp lại lời cậu ta: “Anh ta lại cho nổ tòa nhà.”
Từ khi cô đặt chân vào New York, giọng nói ấy đã chuyển thành của thiếu niên này. Suốt dọc đường, R'lyeh thỉnh thoảng lại nghe cậu ta lải nhải than phiền — nào là “NYPD ở Hell's Kitchen bận rộn bao lâu rồi, khi nào mới rảnh tay xử lý mấy cái xác ở SoHo”, rồi lại “Tôi ghét mùa hè, tại sao trên sông Hudson lại có nhiều người như vậy”, sau đó lại lặp đi lặp lại “Cái tên công nhân sửa chữa kia định say xỉn đến bao giờ, hắn có muốn bị sa thải không?”
“Còn không sửa ống nước dưới Đại lộ số 5 nữa thì nước sẽ ngập mình mất!” Cuối cùng cậu ta nói như thế.
Những câu nói rời rạc ấy nghe thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi ghép lại với nhau lại mang một cảm giác kỳ quái khó tả. Như lúc này, sau một thoáng im lặng, cậu ta bất ngờ gào lên đầy phẫn nộ: “Ba anh còn chưa từng đánh tôi như vậy đâu!”
…Nghe không ổn chút nào. R'lyeh thầm cân nhắc.
Dù vậy, cô vẫn không thay đổi kế hoạch. Cô tiếp tục lặp lại từng câu cậu ta nói: “Ba anh cũng chưa từng đánh tôi như vậy đâu.”
Vừa dứt lời, giọng thiếu niên lập tức im bặt.
R'lyeh không hề ngạc nhiên trước phản ứng đó.
Sau khi trải qua hàng loạt tình huống tương tự, cô đã có một vài phát hiện — bất kể những giọng nói kia khác nhau đến đâu, điểm chung của chúng là, chúng đều biết rõ mọi chuyện xảy ra trong thành phố này như lòng bàn tay. Như thể mắt và tai của họ có mặt ở khắp nơi. Ngay cả những lời than phiền cũng luôn cập nhật nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn cả tin tức chính thống.
Nếu những giọng nói ấy không thuộc về nhân viên tình báo chính phủ hay một chủng tộc ngoài hành tinh đang giám sát Trái Đất — mà thật sự là như vậy thì cảm xúc của họ lại quá phong phú — thì chỉ còn lại một kết luận nghe có vẻ kỳ lạ…
Vài giây sau, thiếu niên mang theo một chút khẩn trương nhỏ đến mức khó nhận ra, giọng điệu hung ác hỏi: “Cô là ai?”
Trước đó, R'lyeh chỉ có thể đơn phương tiếp nhận âm thanh, muốn giao tiếp với chủ nhân của giọng nói thì trước tiên phải thu hút sự chú ý của đối phương, điều này rất khó. Tuy nhiên, nếu giả định rằng đối phương có thể biết mọi chuyện xảy ra trong thành phố, thì việc lặp lại những gì đối phương từng nói cũng đủ để khiến cậu ta chú ý.
Xét tình hình hiện tại, phản ứng của thiếu niên nhanh hơn nhiều so với những gì R'lyeh tưởng tượng.
Cô nghĩ thầm, nhẹ nhàng thở ra, bất giác có chút thất thần.
— Từ khi New York được thành lập đến nay đã mấy trăm năm, chẳng lẽ cô là người đầu tiên có thể đối thoại với cậu ta?
Cô đặt tay phải lên ngực, hành lễ: “Tôi là R'lyeh.”
Giây phút này, R'lyeh cuối cùng cũng có thể xác định rằng những âm thanh cô nghe thấy không phải là ảo giác, mà là đến từ chính bản thân thành phố này.
Nói cách khác, cô có thể nghe được tiếng nói của ý chí thành phố… Chỉ là New York nghe có vẻ không đáng tin cậy cho lắm.
Thì ra cậu là kiểu New York như vậy.
Trong lòng R'lyeh không khỏi chỉ trỏ New York một chút.
Phản ứng trước những điều bất ngờ của mọi người hầu như đều giống nhau, thành phố dường như cũng không ngoại lệ.
“Cô có thể nghe thấy âm thanh của tôi?” Vừa nói ra câu đó, New York dường như nhận ra cảm xúc của mình lộ ra quá rõ, lập tức giảm bớt sự kinh ngạc trong giọng nói, thay bằng vẻ lạnh lùng: “Thú vị đấy, cô có thể nghe thấy âm thanh của tôi.”
R'lyeh: “……”
Môi cô hơi giật, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lại thêm vài giây yên lặng, tiếng ve không ngừng vang lên trên đường phố, không khí oi bức khiến người ta khô miệng khô lưỡi. Một lát sau, New York điều chỉnh lại giọng điệu, lạnh lùng hỏi: “Cô có biết cô đang đối thoại với ai không?”
“Thành phố này.” Có lẽ vì chưa từng gặp tình huống như thế này, New York trông có vẻ không quá khôn ngoan, R'lyeh dễ dàng nhận ra cậu ta đang cố tỏ ra đáng sợ.
Nếu trước đó cô chỉ mới suy đoán, thì giờ đây cô đã tin tưởng vào kết luận của mình. Tâm trạng cô ổn định hơn nhiều, cô thở ra một hơi: “Cậu chính là New York, đúng không?”
New York không trả lời, R'lyeh cũng không tiếp tục hỏi, cô đã cảm nhận được sự thay đổi trong không khí xung quanh.
Cơn gió vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên dữ dội, tiếng ve như bị ai đó ấn xuống mà ngừng lại. Ngoài những thứ vô hình, R'lyeh cảm nhận được ánh nhìn không tiếng động từ khắp bốn phương tám hướng. Như thể mọi vật xung quanh đều có mắt — từ trụ phòng cháy, thùng rác, đến hàng cây bên đường — và cô đang đứng giữa mạng lưới ánh mắt ấy.
Bên tai vang lên một giọng nói: “Tôi thấy cô rồi.”
Khi nhìn thấy R'lyeh, giọng New York lập tức trở nên nhẹ nhàng và đầy đắc ý, như thể anh ta cảm thấy yên tâm khi một lần nữa giành lại vị trí chủ đạo trong cuộc đối thoại. Giọng nói cũng dịu xuống, như một con vật nhỏ xù lông vừa thoát khỏi nguy hiểm, từ từ chui ra khỏi nơi ẩn nấp.
Gió như tấm lụa mỏng lướt qua người R'lyeh, cô cảm nhận được New York đang cẩn thận quan sát mình.
“Cô có thể nghe thấy âm thanh của tôi,” có lẽ sau khi quan sát xong, New York nói với R'lyeh, “Nhưng chắc chắn không phải lúc nào cũng nghe thấy được, nếu không tôi đã sớm biết đến cô. Hoặc là chỉ gần đây cô mới xác định được thân phận của tôi. Nếu là như vậy…”
Anh ta ngừng lại một chút, rồi không chút khách khí nói: “Vậy cô đúng là đồ ngốc, hoặc là kẻ nhát gan.”
Nếu từ nhỏ R'lyeh đã có thể nghe thấy tiếng nói của thành phố, nhưng vẫn không lựa chọn giao tiếp với nó, thì lý do chỉ có thể là vì cô không thể lý giải hoặc vì sợ hãi. Nhưng điều đó cũng chẳng đáng bị chê trách — ít nhất R'lyeh cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, tiêu chuẩn của New York rõ ràng là một kiểu khác.
“Cô phiền quá,” New York không hài lòng với phản ứng của R'lyeh, giọng điệu hung hăng đe dọa cô, “Tôi biết cô đang sống ở tòa chung cư kia, và hiện tại trong tủ lạnh phòng cô đang có một ít thi thể, may mắn là, cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra, nhưng họ đã bắt đầu chú ý đến vụ mất tích này, không quá vài ngày nữa cô sẽ bị phát hiện, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà giam thăm cô.”
“Thi thể” mà vẫn gọi là “một ít” — R'lyeh cảm thấy ý chí thành phố này cần học lại cách dùng lượng từ.
Dù vậy, tâm trạng cô lúc này lại thả lỏng hơn một chút — nghe giọng điệu của New York, đúng như cô dự đoán, ý chí thành phố không tuân theo khái niệm trật tự thông thường, cũng không hề hoảng loạn thét chói tai khi phát hiện ra thi thể trong tủ lạnh của cô, càng không có ý định báo cảnh sát, đó có thể xem là một khởi đầu tốt.
“Tôi biết,” cô thậm chí còn nhếch môi cười, vui vẻ nói, “Cho nên tôi muốn thử xem có thể nhận được sự giúp đỡ từ cậu hay không.”
Đối với ý chí thành phố mà nói, xử lý một thi thể không phải việc khó, nghe thử xem còn bao nhiêu thi thể chưa bị phát hiện, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ từ New York, thì rắc rối hiện tại của R'lyeh chẳng đáng để nhắc tới. Vấn đề duy nhất là, liệu ý chí thành phố này có sẵn lòng giúp cô hay không.
“Tôi giúp?” Giọng New York đầy nghi hoặc. “Tại sao tôi phải giúp ——”
“Bởi vì nếu còn không sửa ống nước dưới Đại lộ số 5 nữa thì cậu sắp bị ngập nước rồi,” R'lyeh nói, “Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Tuy tôi không biết ‘thủy xuyên’ là gì, nhưng tôi đoán nó không dễ chịu đâu?”
Đối mặt với áp lực ‘thủy xuyên’, New York im lặng.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn cố vùng vẫy: “Công nhân sửa chữa…”
Thấy thời cơ chín muồi, R'lyeh lập tức tung đòn truy kích nhẹ nhàng: “Còn đang say rượu mà.”
New York: “………………”
Tất cả thông tin đều là từ những lời lẩm bẩm của New York mà ra. Trước đây, ý chí thành phố không hề biết rằng những lời than phiền của mình lại lọt vào tai một con người, nên cũng chẳng mấy khi giữ mồm giữ miệng.
Cậu ta cố gắng giữ khí thế, hỏi: “Cô có thể giúp ta kiểu gì? Cô biết sửa ống nước à?”
“Tôi có thể đánh thức công nhân sửa chữa, nếu cần thì sau này cũng có thể học cách sửa.” R'lyeh phản ứng rất nhanh, biết New York đã dao động, liền lập tức nhiệt tình quảng bá bản thân: “Đến đây đi! Nhìn tôi này! Khách hàng là thượng đế! Gọi là đến, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, cung cấp cho cậu dịch vụ tốt nhất!”
“...Được rồi.” Một lát sau, New York miễn cưỡng đồng ý.
Mục tiêu đạt được, trái tim R'lyeh cuối cùng cũng hạ xuống. Cô nghe thấy New York lẩm bẩm: “Tôi sẽ nói cho cô nơi có thể giấu thi thể, cô ——”
Lời còn chưa dứt, giọng cậu ta đột nhiên ngừng lại một nhịp, rồi bất ngờ cất cao đầy nôn nóng:
“—— giúp tôi đi cứu cái người!”
…Cứu cái gì?
Tác giả có lời muốn nói
R'lyeh: Khởi đầu là một người một xác, mỗi ngày đều phải dựa vào chó.
Khai mở hố mới, thử nghiệm phong cách mới, cũng bắt đầu một hành trình hồi hộp mới… Không biết mọi người có thích không (:з” ∠)
Tuyến chính là mô phỏng kinh doanh, không có hệ thống theo nghĩa truyền thống; tuyến phụ là mạo hiểm giải đố, đại khái tương đương với phiên bản ma huyễn bản poi… Nhiệm vụ xây thành phố nối tiếp nhiệm vụ xây thành phố, lặp lại vô hạn!
Tồn bản không nhiều, nên tạm thời cách một ngày đăng một lần, cập nhật lúc 6 giờ tối, tùy tình hình sẽ tăng thêm ~
Tân văn leo bảng không dễ, nếu thích xin hãy để lại bình luận ủng hộ, cho tác giả thêm chút động lực, sao sao pi!
Nhân tiện, xin được thu trước lượt cất chứa. Xoa tay, đã muốn viết từ lâu!
[Tổng] Đi về phía vực sâu
Trong trò chơi kinh dị 《Bên bờ vực sâu》 có rất nhiều loại hình người chơi: chiến đấu, mưu trí, toàn năng, cá mặn, ngắm cảnh… Nhưng Diệp Túc La không thuộc về bất kỳ loại nào trong số đó.
Thần thoại hoang tàn, lâu đài ma quái, vùng đất vô chủ, thành phố Arkham…
Diệp Túc La: Xem ta hôm nay sẽ đánh chết hết các ngươi.
—— Trong vô số loại hình người chơi, cô thuộc về kiểu nghiền nát.
· Phó bản đơn tuyến, giải quyết kiểu nghiền ép.
· Tô + sảng + sa điêu, không ngược không kinh dị.
Lời editor
Cập nhật cách ngày là lời tác giả, không phải editor, editor bệnh lười giai đoạn cuối, đăng chương tùy động lực, đừng chờ, tuyệt đối đừng chờ
Nhân tiện về câu đố “Ba bước bỏ voi vào tủ lạnh”, mình cùng ôn lại tuổi thơ chút nà
Q: Một máy bây chở 500 viên gạch, rơi 1 viên còn mấy viên?
A: Còn 499 viên
Q: Trong 3 bước, làm thế nào để đưa một con voi vào tủ lạnh?
A: Mở tủ lạnh ra, cho con voi vào, đóng tủ lạnh lại.
Q: Trong 4 bước, làm thế nào cho 1 con hươu cao cổ vào tủ lạnh?
A: Mở tủ lạnh, lấy con voi ra, cho con hươu vào, đóng tủ lạnh lại.
Q: Có 1 cuộc họp rừng xanh, do sử tử triệu tập muôn loài, nhưng có một con vật vắng mặt, hỏi là con gì?
A: Con hươu cao cổ (vì nó đang trong tủ lạnh)
Q: Có 1 bà già đi qua dòng sông, trong sông có rất nhiều cá sấu, hỏi tại sao bà ta không bị ăn thịt?
A: Vì cá sấu bận đi họp rừng xanh rồi.
Q: Bà già qua nửa sông thì lăn ra chết ,hỏi tại sao?
A: Bà ta bị viên gạch rơi trúng đầu (Viên gạch rơi từ máy bay)