Ghen – Khi lửa bén vào dây thần kinh
Ngày hôm đó, Sophia được chỉ định đi xét nghiệm não định kỳ – một thủ tục bắt buộc trong bệnh viện. Nhưng thay vì Lucas, một bác sĩ nam trẻ – y tá phụ tá tên Evan – đến phòng đưa cô đi.
Evan khá trẻ, dáng người cao gầy, đôi mắt nâu sáng, có vẻ là người mới chưa quen việc. Nhưng quan trọng nhất là… Lucas không biết cậu ta được phân công hôm nay.
Sophia không quan tâm lắm, vì cô còn đang bận tính toán kế hoạch đẩy nhanh quá trình kiểm soát cảm xúc của Lucas. Nhưng khi Evan nhẹ nhàng nắm tay cô dìu xuống cầu thang – chỉ là cử chỉ lịch sự – thì Lucas vừa đúng lúc bước ra từ phòng lab đối diện.
Thời gian như đóng băng trong ba giây.
Lucas nhìn bàn tay của Evan đang chạm vào cổ tay trần của Sophia.
Bàn tay đó, đôi mắt đó – dám nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng hơn hắn.
⸻
Evan chưa kịp nói lời chào, Lucas đã bước thẳng tới, giọng không to nhưng lạnh đến thấu xương:
“Cậu là ai?”
“Dạ, tôi là bác sĩ Evan, mới được phân công hôm nay…”
Lucas không để cậu nói hết câu. Ánh mắt hắn khóa chặt vào Sophia, giọng như rít qua kẽ răng:
“Tôi đã dặn, không ai được chạm vào cô ấy.”
Evan tái mặt. Sophia cảm nhận được sự căng cứng của không khí, nhưng vẫn giữ nụ cười mỏng, tay chạm nhẹ lên cánh tay Lucas như thể xoa dịu một con thú dữ:
“Bác sĩ Lucas, không cần căng thẳng. Cậu ấy chỉ đưa tôi đi kiểm tra thôi.”
Lucas vẫn không rời mắt khỏi cô. Một giây sau, hắn chộp lấy cổ tay cô – không mạnh, nhưng đủ để truyền luồng điện nóng rát lên da thịt.
“Đi với tôi.”
⸻
Phòng làm việc của Lucas – Cánh cửa đóng lại
Cô bị hắn lôi vào phòng như thể là tội nhân, nhưng khi cửa đóng lại, Lucas không la hét.
Hắn dựa lưng vào cánh cửa, tay siết chặt thành đấm, đôi mắt đỏ ngầu như chứa cả giông tố.
Sophia đứng yên, rồi từ từ tiến lại gần, giọng bình thản:
“Anh đang… ghen đấy à?”
Lucas bật cười. Một tiếng cười khàn khàn, ngắn và đầy nghẹt thở.
“Ghen? Không. Tôi đang bực vì một kẻ khác dám chạm vào tài sản của tôi.”
[Sát ý: 37% → 30%]
[Chuyển hóa: 70% chiếm hữu + 30% khao khát thân mật.]
Sophia ngước nhìn hắn. Cô đã thắng. Lý trí của hắn rạn nứt.
Cô đưa tay lên ngực áo blouse của hắn, nắm lấy mép cổ áo, kéo sát hơn:
“Nếu tôi là tài sản… vậy sao anh chưa sử dụng đi?”
Lucas cứng người.
Một giây. Hai giây.
Rồi hắn vồ lấy môi cô như một con thú bị bỏ đói.
⸻
Nụ hôn đầu tiên – bản năng lấn át
Môi hắn nóng bỏng, cứng rắn và ngấu nghiến. Không còn là bác sĩ kiểm soát. Không còn là người dẫn dắt tâm lý. Mà là một người đàn ông bị đè nén cảm xúc quá lâu, vừa bùng nổ.
Sophia không hề né tránh. Cô đáp lại, mềm mại, khiêu khích. Càng làm hắn mất kiểm soát.
Tay hắn vòng ra sau gáy cô, kéo sát hơn nữa, như thể muốn hòa cô vào chính da thịt hắn.
[Tình trạng: “Bản năng chiếm hữu tăng mạnh – Lucas đã mất kiểm soát cảm xúc trong ngắn hạn.”]
[Cảnh báo: Đêm nay có nguy cơ xảy ra hành vi thân mật cao.]
⸻
Lucas dứt ra trước, thở gấp, mắt vẫn đỏ rực:
“Cô… đang đùa với một con quái vật, Sophia.”
Sophia cười nhẹ, vươn tay vuốt dọc sống lưng hắn, thì thầm bên tai:
“Vậy hãy nhớ…
Nếu là quái vật, thì anh chỉ được ăn thịt một mình tôi.”
⸻
Sophia giờ không còn là con cờ sống sót. Cô trở thành ngòi nổ khiến Lucas mất đi thứ đáng sợ nhất của hắn: kiểm soát.
----------------
Đường biên mong manh giữa kiểm soát và đầu hàng
Sau nụ hôn cuồng dã ấy, cả căn phòng như bị đốt cháy trong mùi hormone và lý trí vỡ vụn.
Lucas vẫn áp sát cô, trán hắn tựa nhẹ vào trán cô. Hơi thở nóng gấp gáp phả lên môi, lên cằm cô, đôi mắt xanh lam sâu như vực tối đang rung lên từng nhịp.
“Tôi đã cảnh cáo cô…” – Giọng hắn trầm và khản, như tiếng gầm bị đè nén.
“Và tôi biết rõ mình đang làm gì,” Sophia thì thầm, tay vẫn vuốt nhẹ sau gáy hắn, đầu ngón tay lướt trên lớp tóc mềm như dụ dỗ. “Câu hỏi là… anh chịu đựng được đến bao giờ?”
Lucas siết tay, rút ra khỏi vòng ôm của cô, quay lưng lại, như một con thú đang cố nhốt mình trong lồng. Hắn nói, giọng run nhẹ:
“Cô là bệnh nhân. Tôi không được chạm vào cô…”
Sophia cười khẽ, giọng êm như nhung nhưng đầy độc:
“Vậy sao anh vừa hôn tôi như muốn nuốt tôi vào máu thịt?”
⸻
Căng thẳng cuộn lại như lưỡi roi.
Lucas quay phắt lại, bước một bước dài ép cô sát tường, bàn tay áp lên gạch lạnh ngay bên má cô.
“Cô không hiểu đâu, Sophia,” – hắn nói, đôi mắt tràn đầy đau đớn và ham muốn – “Tôi đã phải khống chế bản thân mỗi ngày… nhìn cô đi lại, cười nói, thậm chí thở… trong không gian của tôi…”
“Và?” – Cô ngẩng mặt, môi cong lên. “Anh sợ sẽ yêu tôi à?”
Lucas bật cười, nhưng tiếng cười khô khốc, như đâm rách chính lồng ngực hắn.
“Không, tôi sợ… sẽ huỷ hoại cô vì không thể yêu đúng cách.”
[Sát ý: 30% → 20%]
[Tình trạng hiện tại: Lucas đã hoàn toàn chuyển sang trạng thái “chiếm hữu – bảo vệ”, nhưng vẫn tự kìm nén bản thân vì sợ tổn thương cô.]
Sophia chạm tay lên ngực hắn – nơi trái tim đang đập nhanh.
“Lucas…” – cô khẽ nói – “Tôi không cần anh yêu đúng cách. Tôi chỉ cần anh muốn tôi đến mức không thể làm gì khác.”
⸻
Lucas thở dốc, hai tay nắm chặt, đôi mắt đầy giằng xé.
Cuối cùng, hắn cúi đầu, trán tựa vào hõm cổ cô. Hơi thở nóng hổi đốt cháy làn da mỏng của cô.
“Đêm nay… nếu cô không rời khỏi phòng tôi, tôi không đảm bảo mình sẽ kiểm soát được.”
Sophia không nhúc nhích. Một nhịp. Hai nhịp.
Rồi cô nâng tay, vòng ra sau cổ hắn, kéo nhẹ:
“Vậy thì đừng kiểm soát nữa.”
⸻
Lucas gầm lên khẽ như thú dữ. Nhưng… lại buông tay.
Hắn lùi ra, gương mặt rực đỏ vì tức giận chính mình:
“Ra ngoài đi, trước khi tôi làm điều tôi sẽ hối hận.”
Sophia đứng yên. Cô nhìn hắn thật lâu – người đàn ông đứng giữa bản năng và lý trí, vật lộn như kẻ bị nguyền rủa.
Rồi cô thở ra, chậm rãi bước tới cửa. Nhưng trước khi bước ra, cô quay đầu lại, ánh mắt như mê hoặc:
“Anh không cần phải hối hận, Lucas.
Tôi không phải con mồi. Tôi là người chọn bị ăn.”
Cánh cửa khép lại. Nhưng lửa đã bén vào rừng.
Và Lucas biết… lần sau, hắn sẽ không dừng lại.