Thôi miên – Kẻ điều khiển bị thao túng
Một tuần sau khi chuyển đến phòng đặc biệt, Sophia dần trở thành “của riêng” của Lucas. Hắn đích thân giám sát, đích thân dọn bữa, và thậm chí… cấm không cho bác sĩ khác đến gần.
[Sát ý hiện tại: 45% – chuyển hóa dần thành ám ảnh chiếm hữu.]
Tối hôm đó, khi cô đang đọc sách trên ghế dài, Lucas bước vào, tay cầm một bản báo cáo và một chiếc máy ghi giọng.
“Cô có sợ thôi miên không, Sophia?”
Cô ngẩng lên, lông mày khẽ nhướng.
“Anh định thôi miên tôi để làm gì? Kiểm tra xem tôi có mơ thấy anh mỗi đêm không à?”
Cô nửa đùa nửa thật.
Lucas không cười. Hắn ngồi xuống đối diện, đôi mắt sâu hoắm chăm chú:
“Tôi cần kiểm tra mức phản kháng của ý thức cô khi bị dẫn dắt. Vì cô… quá tỉnh táo. Khác hẳn các bệnh nhân thông thường.”
Sophia biết: Hắn nghi ngờ. Nhưng cũng… tò mò.
“Được thôi.” – Cô mỉm cười, ngả người, đôi chân trần co lên một cách hờ hững đầy gợi cảm. “Nhưng nếu anh thấy tôi mơ thấy mình và anh… không mặc gì… thì đừng đánh giá tôi nhé.”
Lucas im lặng một nhịp dài. Đôi mắt hắn tối sầm.
“…Cô thích đùa với lửa nhỉ.”
“Chỉ khi tôi tin người cầm bật lửa sẽ không đốt mình.”
⸻
Buổi thôi miên bắt đầu
Lucas ngồi sát bên cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay.
Giọng hắn trầm thấp, nhẹ như gió lướt qua cổ:
“Hãy nhìn vào con lắc. Hít thở sâu.”
Chiếc mặt dây chuyền bạc đong đưa trước mắt cô. Cứ mỗi lần ánh sáng phản chiếu từ kim loại lướt qua mắt, cô cảm thấy mí mắt trĩu xuống, tim đập chậm lại.
Lucas thì thầm, giọng đều đều:
“Mọi âm thanh bên ngoài mờ dần đi… Cô chỉ còn nghe thấy giọng tôi… Chỉ tập trung vào tôi…”
[Hệ thống hỗ trợ: “Kỹ năng kháng thôi miên – đã kích hoạt. Sophia vẫn ý thức tỉnh táo hoàn toàn.”]
[Cảnh báo: Lucas đang quan sát nhịp tim bạn – đừng để hắn nghi ngờ.]
Sophia cười thầm. Cô không hề bị thôi miên. Nhưng cô có thể giả vờ rất giỏi.
⸻
“…Sophia.” – Giọng Lucas dịu lại, gần như thủ thỉ.
“Cô thấy gì?”
Cô ngập ngừng một chút. Rồi chậm rãi cất giọng thì thầm:
“Có một người đàn ông… đứng giữa bóng tối… Anh ấy nhìn tôi. Ánh mắt rất buồn.”
Lucas: “Hắn là ai?”
“…Anh.” – Cô khẽ nhếch môi.
Không khí như đông cứng lại.
Lucas nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao:
“Cô… mơ thấy tôi buồn?”
Sophia vẫn nhắm mắt, giọng nhẹ tênh:
“Ừ. Anh cố gắng che giấu, nhưng anh cô đơn. Như thể chưa ai từng ở lại với anh quá lâu. Như thể anh… sợ yêu.”
[Dữ liệu bất ổn: Lucas không lường trước câu trả lời này. Nhịp tim tăng nhẹ.]
[Sát ý giảm: 45% → 37%.]
Lucas siết tay. Giọng hắn khẽ run:
“Cô đang… nói thật?”
Sophia chậm rãi mở mắt. Đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, không phòng bị.
“Anh hỏi tôi mơ gì… tôi trả lời thật.”
Cô đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay hắn. “Còn anh, Lucas… có từng mơ thấy tôi không?”
⸻
Lucas nín lặng. Cổ họng hắn khẽ chuyển động, như đang nuốt xuống một cơn bối rối lạ lẫm.
Cô tiến thêm một bước. Từng lời rót như rượu mạnh vào tai hắn:
“Tôi nghĩ… trong mơ, anh không giết tôi.
Anh đặt tôi xuống ghế da trong văn phòng.
Anh tháo găng tay. Và…”
Lucas bất động.
“…và đặt tay lên eo tôi.”
⸻
Bầu không khí trở nên nóng rực.
Lucas nhìn cô. Ánh mắt không còn là ánh mắt bác sĩ.
Đó là ngọn lửa được nuôi bằng khao khát bị dồn nén quá lâu.
Hắn đứng dậy. Đôi tay đút túi áo blouse, như đang cố giữ bình tĩnh:
“Buổi thôi miên… kết thúc.”
Sophia khẽ cười, biết rõ hắn đang bỏ chạy khỏi chính cảm xúc mình vừa chạm vào.
Trước khi hắn rời khỏi phòng, cô ném một câu dịu dàng:
“Lucas… anh không thể thôi miên tôi. Vì anh không còn là người kiểm soát nữa.”
Cánh cửa khép lại sau lưng hắn.
Cô nằm dài ra ghế, tay đặt lên tim.
Trò chơi lật ngược đã bắt đầu. Và lần đầu tiên, kẻ điều khiển bắt đầu hoang mang vì chính con cờ của mình.