Kẻ thứ ba – Kẻ đứng trong bóng tối
Ngày hôm sau, Sophia không còn được Lucas đến kiểm tra như mọi lần. Cô bị chuyển trở lại phòng bệnh cũ – một cách bất thường.
Phòng trở nên lạnh hơn. Bữa ăn bị cắt giảm khẩu phần, thời gian di chuyển bị giới hạn, và… không ai cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
[Cảnh báo hệ thống: “Có nhân vật phụ cấp cao phát hiện mối quan hệ bất thường giữa bạn và Lucas.”]
[Nguy cơ bị tách khỏi bảo hộ của Lucas: Cao.]
Sophia ngồi bó gối bên cửa sổ, lòng không yên.
Một buổi sáng, một người phụ nữ mặc áo blouse đen bước vào. Dáng người cao, tóc cột gọn, khí chất lạnh như băng. Cô ta không giới thiệu, chỉ thẳng tay:
“Cô Sophia Walker. Tôi là người giám sát hành vi tại cơ sở này. Kể từ hôm nay, cô không còn là bệnh nhân ưu tiên dưới tay bác sĩ Lucas nữa.”
Sophia nheo mắt. “Tại sao?”
Người phụ nữ đặt một tập hồ sơ dày lên bàn.
Một tấm ảnh rơi ra.
Trong ảnh, cô đang ôm cổ Lucas, môi gần như chạm má.
“Chúng tôi theo dõi mọi phòng qua camera nhiệt.” – Giọng cô ta không cảm xúc. “Và rất tiếc… bác sĩ Lucas hiện đang bị điều tra vì có dấu hiệu quan hệ vượt mức với bệnh nhân thí nghiệm. Anh ta đã bị tạm thời rút giấy phép tiếp xúc.”
Sophia cứng người.
Hắn đang bị cách ly – vì cô.
⸻
Đêm hôm đó – bóng đen sau cánh cửa
Sophia nằm trong phòng tối, không có tiếng động nào ngoài tiếng tim cô đập gấp.
Rồi… tiếng cửa mở nhẹ. Không phải Lucas.
Là một người khác. Áo blouse đen. Khuôn mặt mờ trong bóng tối.
Một bàn tay đeo găng siết lấy cổ tay cô – lạnh ngắt.
“Bệnh nhân đặc biệt như cô… không cần sống lâu thêm nữa.”
[Cảnh báo: Một giám sát viên phản đối Lucas đang tìm cách xử lý bạn để xóa dấu vết.]
[Khả năng sống sót: 12% nếu không có can thiệp.]
Sophia vùng vẫy. Cô bị ép vào tường. Miệng bị bịt chặt.
Ngay khi ánh đèn mờ lóe lên, một tiếng động sắc bén vang lên sau lưng kẻ đó.
“Chạm vào cô ấy lần nữa, tôi sẽ mổ sống cậu.”
Lucas. Đôi mắt đỏ như lửa. Tóc rũ trước trán. Áo blouse dính máu. Tay cầm dao mổ.
⸻
Mặt tối của thiên tài – lần đầu lộ ra
Lucas túm cổ kẻ giám sát, đè hắn xuống bàn bằng một lực siết không thể tin nổi.
“Cô ấy là của tôi. Ai cho phép cậu chạm vào? Ai ra lệnh?”
Giọng hắn không còn là bác sĩ. Mà là thần chết.
Tên kia run rẩy, máu rỉ ra bên mép:
“Là… Dr. Nyla. Cô ta nói cậu bị sai lệch nhận thức, không còn đáng tin…”
Lucas cười – một tiếng cười điên dại, vặn vẹo.
“Vậy thì từ giờ… tôi không cần bệnh viện này nữa. Tôi chỉ cần cô ấy.”
Hắn quay sang Sophia. Ánh mắt – hỗn độn giữa khao khát, cuồng vọng và… yếu đuối.
“Sophia… chúng ta phải rời khỏi đây.”
⸻
Sophia, vẫn còn run vì bị siết cổ, nhưng trong mắt cô, không có sợ hãi. Chỉ có một sự thật hiển nhiên:
Lucas… đã hoàn toàn phát điên vì cô.
Và cô thì thầm, dù hơi thở vẫn đứt quãng:
“Vậy đi. Em theo anh.”
⸻
Một bước ngoặt định mệnh: Từ trò chơi tâm lý chuyển thành bỏ trốn.
Tình yêu giữa bác sĩ và bệnh nhân giờ là tội ác. Và họ chỉ có thể dựa vào nhau để sống sót.
----------------
Bỏ trốn giữa đêm – Ngọn lửa không thể dập
23:11 PM.
Còi báo động vang lên. Cả trung tâm nghiên cứu chìm trong ánh sáng nhấp nháy đỏ như máu.
Lucas bước ra khỏi phòng giám sát, trong tay bế Sophia như bế một món báu vật không thể để rơi.
Cô mặc váy bệnh nhân trắng, gò má vẫn còn vết đỏ vì bị bóp cổ, nhưng đôi mắt – đôi mắt ấy vẫn sáng rực sự sống và niềm tin.
“Từ giờ trở đi,” – hắn thì thầm – “cô chỉ là của tôi. Và tôi… sẽ không để bất cứ ai chạm vào cô lần nữa.”
⸻
Cơn điên của thiên tài bắt đầu
Trạm gác đầu tiên – hai bảo vệ.
Lucas không chần chừ. Hắn rút trong áo blouse một ống tiêm – xuyên thẳng vào cổ tên đứng gần nhất.
Tên còn lại vừa rút vũ khí, đã bị Lucas tung chân đá văng. Cơ thể hắn gầy, nhưng mỗi cú ra đòn sắc như dao mổ.
Sophia nắm chặt cổ áo hắn. “Anh đang làm gì vậy…?”
“Giết người.” – Hắn thản nhiên. “Nhưng là để sống tiếp với em.”
⸻
Cuộc trốn chạy rực lửa
Qua từng hành lang, Lucas chạy nhanh, tránh các camera, vượt qua từng cánh cửa đang bị khóa khẩn cấp.
Sophia lần đầu tiên nhận ra:
Người đàn ông này không chỉ là bác sĩ.
Hắn là một cỗ máy sinh học giết người lạnh lùng – chỉ là trước đây, hắn chưa bật công tắc.
Máu văng lên vạt áo trắng. Đèn rọi lấp loá phía sau.
Sophia gục đầu vào ngực hắn, nghe tim hắn đập thình thịch.
Không phải vì sợ.
Mà vì lần đầu tiên, cô cảm thấy mình là thứ quan trọng nhất trên đời với một kẻ điên.
⸻
Hầm thoát – lựa chọn không còn lối về
“Chúng ta không thể quay lại.” – Sophia thì thầm khi Lucas dùng máu để mở khoá sinh trắc cuối cùng.
Hắn cười khẽ, đặt cô xuống đất trong hầm thoát hiểm đầy bụi sắt.
“Cô nói như thể tôi còn muốn quay về.”
Lucas tháo áo blouse, choàng lên vai cô, rồi nắm tay kéo chạy.
[Sát ý: 0%]
[Tình trạng: Lucas chính thức rơi vào trạng thái “chiếm hữu tuyệt đối – tất cả hoặc không gì cả”.]
[Cảnh báo hệ thống: Bạn vừa phá vỡ một thế giới tạm ổn định. Cốt truyện gốc bị xóa.]
Sophia nghe tiếng hệ thống trong đầu, chỉ khẽ cười.
“Tôi không đến đây để sống bình thường.
Tôi đến để những kẻ muốn giết tôi phải… yêu tôi đến phát điên.”
⸻
Thế giới đầu tiên chính thức hỗn loạn. Lucas đưa Sophia trốn khỏi phòng thí nghiệm – nhưng cái giá là truy nã toàn quốc, trở thành tội phạm.
Sophia không còn là nữ phụ bị giết.
Cô là nữ chính… của một câu chuyện điên loạn không thể dừng lại.