Cái chết lãng xẹt của một bà cô ế]

Sophia, 28 tuổi, độc thân, không bạn thân, không người yêu, không thú cưng. Cô làm một công việc văn phòng tẻ nhạt, sống trong căn hộ nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường, một cái ghế lười và một cái laptop để lướt web.

Mỗi ngày, cô đi làm như một zombie, về nhà như một kẻ trốn chạy xã hội. Thứ duy nhất khiến cô thấy đời còn chút ý nghĩa là… đọc tiểu thuyết mạng. Càng đọc nhiều, Sophia càng nhận ra một điều cay đắng:

“Mấy con nữ phụ trong truyện chết lãng xẹt vãi. Bị giết chỉ vì đắc tội nam chính, hay đơn giản chỉ là nhìn hắn một cái sai góc độ.”

Cô cười khẩy, vừa gặm bánh snack vừa gõ phím:

“Nếu tao mà xuyên vô mấy con nữ phụ đó, đảm bảo nam chính không giết được tao đâu, mà còn yêu tao ngược lại thì có!”

Ngày hôm đó, Sophia bước ra đường sau giờ làm và… bị một chiếc xe tải tông thẳng vào người.

[Chương 2: Hệ thống cứu vớt nữ phụ đã kích hoạt]

“Xin chúc mừng, linh hồn bạn vừa bị xe tải tiễn lên đường! Nhưng đừng lo – bạn đã được Hệ Thống Cứu Vớt Nữ Phụ chọn!”

Giọng nói vang vọng như AI pha trò vang lên giữa hư vô. Trước mặt Sophia là một không gian trắng toát, ở giữa là một màn hình hiện dòng chữ nhấp nháy:

[Nhiệm vụ: Xuyên vào các thế giới tiểu thuyết, nhập vào các nữ phụ sắp bị giết. Cứu lấy họ khỏi số phận bi thảm bằng cách giảm sát ý của các nam hung thủ.]

Nếu thất bại = linh hồn tan biến.

Sophia chớp mắt.

“…Tôi vừa chê mấy con nữ phụ trong truyện chết lãng xẹt đúng không? Rồi giờ bị bắt đi cứu tụi nó?”

[Xác nhận: Chính xác.]

“Thôi được, đưa tôi tới nơi có gã biến thái đầu tiên. Để coi thử tôi có làm nên chuyện không.”

[Đang tải thế giới đầu tiên: “Bác sĩ tâm thần cuồng chiếm hữu vs cô bệnh nhân nữ phụ sắp bị mổ não sống”…]

“…”

................

Bệnh viện trắng – Ánh mắt của kẻ điên

“Thời gian truyền tải: Hoàn tất. Chúc mừng bạn đã nhập vào nữ phụ: Elena Walker – 23 tuổi, bệnh nhân tâm thần loại nhẹ.”

Sophia mở mắt. Trước mặt cô là trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Cổ cô bị đeo một cái vòng kim loại mỏng, tay bị trói bằng dây vải, còn thân thể đang nằm trên một cái giường bệnh.

Đầu đau như búa bổ. Và ngay khi cô vừa lồm cồm ngồi dậy…

“Ồ, cô đã tỉnh rồi à… Elena.”

Một giọng trầm ấm vang lên. Quá êm tai, quá dịu dàng, và… quá đáng sợ.

Sophia ngẩng đầu. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc blouse trắng, dáng người cao lớn, tóc đen gọn gàng, đôi mắt xanh lam như biển sâu – và ánh nhìn như đang cân nhắc nên mổ đầu cô ra ở đâu cho đẹp.

[Thông tin hệ thống:

Nam hung thủ: Dr. Lucas Vermilion – bác sĩ tâm thần thiên tài, mắc chứng rối loạn kiểm soát và ám ảnh chiếm hữu.

Mức độ sát ý với bạn: 97%

Kế hoạch hiện tại: “Giả vờ điều trị – rồi mổ não cô ra để giữ lại phần ‘ngoan ngoãn’”.]

Sophia: “…”

Ngon rồi. Vừa vô đã bị lên thớt.

Lucas nghiêng đầu, tay cầm clipboard ghi chú gì đó, giọng dịu như rót mật:

“Cô lại mơ thấy mình bị giết đúng không? Đừng lo. Tôi sẽ xử lý phần đó giúp cô sớm thôi.”

Nụ cười của hắn có thể khiến mười đứa con gái thở gấp. Nhưng với Sophia – nó như lưỡi dao lạnh đặt ngay cổ.

Cô bật chế độ diễn sâu ngay tức khắc:

“Bác sĩ… tôi… tôi thấy mình khỏe hơn rồi. Có lẽ tôi không còn cần điều trị nữa đâu ha ha…”

Lucas ngừng tay. Hắn tiến lại gần.

Quá gần.

Mùi thơm bạc hà nhẹ từ áo hắn bao lấy cô. Đôi mắt sắc lạnh kia chăm chú nhìn thẳng vào cô như muốn xé toạc từng lớp da thịt.

“Cô sợ tôi?”

Sophia cứng người. Nhưng miệng vẫn cố cười lầy:

“Không đâu, tôi mê bác sĩ lắm. Mấy người mặc áo blouse trắng quyến rũ chết đi được ấy chứ…”

Lucas: “…”

[Sát ý giảm: 97% → 90%]

[Hệ thống ghi chú: Biện pháp “nịnh điên” có tác dụng nhẹ.]

Lucas khẽ cười. Đầu ngón tay chạm vào má cô, chậm rãi vuốt ve như đang thử cảm giác.

“Đáng tiếc… những người mê tôi thường không sống lâu.”

Sophia: “…”

Ổn rồi, lần này là kẻ điên sexy hạng nặng. Nếu không làm hắn “mê” lại mình trước khi hắn làm não mình thành sinh tố, thì toi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play