Tập 5 – Mặt nạ thủy tinh
⸻
Chương 1 – Gót chân Achilles của một thiên tài
Alex mất gần 26 giờ liên tục chỉ để thâm nhập được một phần dữ liệu của hệ thống bảo mật do Elias xây dựng – không dùng cloud, không lưu log, không có cửa hậu.
“Gã không chỉ là doanh nhân. Gã là một kẻ lập dị theo kiểu Elon Musk. Mọi hệ thống đều độc lập, đóng kín và tự cập nhật ngẫu nhiên.”
“Chúng ta không thể hack từ ngoài vào. Nhưng…”
“Nếu tôi đặt một con bọ logic bên trong thiết bị trình chiếu của hắn – ta có thể làm hắn phát sóng chính đoạn ghi âm tội lỗi của mình. Trên sân khấu. Trước hàng triệu người.”
Jesica cau mày:
“Bằng cách nào đặt được con bọ đó?”
Alex cười mỉa:
“Amanda thôi. Còn ai vào đây nữa?”
⸻
Chương 2 – Trở lại dưới lớp vỏ mới
Amanda tái xuất hiện trước Elias Rowan, lần này là một đại diện truyền thông quốc tế – trí tuệ, sắc sảo, thành thạo tâm lý học hành vi.
Cô được mời tham dự TEDx tại Paris – nơi Elias chuẩn bị bài nói mới:
“Vượt qua bóng tối: Tại sao tôi tha thứ cho kẻ làm tổn thương mình.”
Một tiêu đề quá đẹp để nghi ngờ.
Một kẻ quá thông minh để lộ sơ hở.
Trong phòng hậu trường, Elias nhìn Amanda như đã nhớ rất rõ cô.
“Chúng ta lại gặp nhau.”
“Lần này em đến với vai trò gì? Người phỏng vấn… hay kẻ thẩm vấn?”
Amanda mỉm cười. Ánh mắt không dao động.
“Cả hai. Nhưng tôi hy vọng lần này, tôi sẽ không phải chọn.”
⸻
Chương 3 – Cài bẫy trong bóng sáng
Alex gửi Amanda một con chip kích cỡ nhỏ hơn móng tay – được mã hóa bằng chuỗi sinh trắc của Elias, chỉ kích hoạt khi gắn đúng vào máy chiếu cá nhân của hắn.
Đêm trước buổi diễn, Amanda lẻn vào phòng điều khiển ánh sáng, nơi đặt thiết bị chiếu riêng của Elias. Cô chỉ có 4 phút – theo lịch vệ sĩ.
Tay cô run nhẹ khi gắn chip vào ổ kết nối USB-C.
Mọi thứ gọn gàng. Chính xác. Như một cú chạm của thần chết.
Nhưng khi cô quay ra, Elias đã đứng ngay cửa.
Không tiếng động. Không biểu cảm.
“Em đang tìm gì vậy, Amanda?” – hắn hỏi. Nhẹ. Gần như ấm áp.
Một câu hỏi không chứa tức giận. Nhưng chứa… kiểm soát tuyệt đối.
⸻
Chương 4 – Tâm lý chiến
Amanda quay lại đối mặt. Không lùi. Không run.
“Tôi đến để hiểu anh.”
“Một phần trong tôi vẫn muốn tin anh là thật.”
Elias nhìn cô. Một ánh nhìn dài, sâu, trống rỗng.
“Đôi khi tôi ước gì mình là. Thành thật. Nhưng em biết điều buồn nhất về kẻ nói dối là gì không?”
“Đến cuối cùng… hắn không thể biết chính hắn còn thật hay không.”
⸻
Chương 5 – Đoạn phát sóng địa ngục
Sáng hôm sau.
Hội trường TEDx. 2.700 người có mặt. Hơn 30 triệu khán giả theo dõi livestream toàn cầu.
Elias bước lên sân khấu – bộ vest xám đơn giản, giọng trầm ấm, ánh sáng dịu nhẹ.
Mỗi từ hắn nói như được soạn kỹ đến từng hơi thở.
“Tôi từng là một đứa trẻ bị lạm dụng.
Tôi từng căm hận thế giới.
Nhưng rồi, tôi học cách tha thứ.
Tôi học cách biến tổn thương thành ánh sáng.”
Khán phòng xúc động. Một số người khóc. Vỗ tay.
Nhưng đúng lúc Elias bấm để chuyển slide…
Màn hình vụt tối.
Sau đó… là một đoạn ghi âm.
Chất lượng cao. Không bị cắt. Là giọng hắn:
“Đám trẻ không biết gì cả. Chúng tin tôi như tin Chúa. Và tôi… thì chọn những đứa có ánh mắt tuyệt vọng nhất.”
“Vì chỉ những đứa sợ bị bỏ rơi… mới không bao giờ tố cáo.”
⸻
Chương 6 – Sự hoảng loạn
Mọi người chết lặng.
Elias đứng bất động.
Mắt hắn không chớp.
Alex đã lập trình đoạn ghi âm vượt qua tất cả hệ thống bảo mật, phát thẳng qua server chính của TEDx, xuyên tường lửa, xuyên cả kiểm duyệt.
Cảnh sát không vào kịp.
Truyền thông không dập được.
Mạng xã hội bắt đầu nổ tung.
“Kẻ chữa lành là quái vật.”
“Lời thú tội được phát ngay giữa bài diễn thuyết.”
“Anh hùng trong bóng tối là ai?”
⸻
Chương 7 – Kẻ thông minh… cũng là người
Elias bước khỏi sân khấu. Không nói gì.
Vệ sĩ vây quanh.
Truyền thông bủa vây.
Hắn không bị bắt ngay lập tức. Nhưng tất cả đế chế của hắn bắt đầu sụp đổ.
Số liệu người dùng sụt.
Đối tác chấm dứt hợp đồng.
Các nạn nhân bắt đầu lên tiếng. Họ không có bằng chứng, nhưng giờ… họ có lòng tin.
⸻
Chương 8 – Ba bóng lưng trong mưa
Tối hôm đó, trời mưa nhẹ ở Paris.
Ba cô gái ngồi trong một quán nhỏ, không ai nói gì nhiều.
Chiến thắng lần này không hả hê.
Vì họ biết… kẻ đó đã từng là một đứa trẻ cần được yêu thương.
Nhưng rồi… chọn con đường dẫm đạp lên những đứa trẻ khác.
Alex nói nhỏ:
“Tôi ghét hắn. Nhưng tôi cũng thấy sợ. Vì tôi hiểu hắn… hơn tôi tưởng.”
Amanda:
“Tôi vẫn muốn hắn là người tốt.”
Jesica, sau một lúc lâu, chỉ lặng lẽ nói:
“Nhưng hắn không phải. Và đó là lý do… chúng ta tồn tại.”
⸻
Hết Tập 5 – Mặt nạ thủy tinh