Tôi không tìm thấy Giang Dã.
Ngoài cái tên và việc cậu ấy là anh trai song sinh của Giang Vọng, tôi chẳng biết gì thêm về cậu. Tôi nhớ rõ hôm ấy, trên eo cậu buộc chiếc áo đồng phục của Nhất Trung – loại cả trường đều mặc giống nhau. Nhưng trong danh sách của Nhất Trung, không hề có Giang Dã. Chỉ có Giang Vọng.
Mà Giang Dã… sẽ lặng lẽ c.h.ế.t vào năm mười bảy tuổi. Chính là năm nay.
Nhưng tôi lại không tìm được cậu. Dù là kiếp trước hay kiếp này. Nhận thức ấy khiến tôi vô thức thấy hoảng loạn. Vậy nên, tôi quyết định đánh cược một phen.
Tôi đi theo mấy nữ sinh kia, lắng nghe những lời nhục mạ, chế giễu ngang ngược, nhìn họ giật lấy cặp tôi rồi giẫm đạp sách vở không thương tiếc—
Giang Dã xuất hiện.
Cậu nhướn mày, vẻ ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ nhìn tôi:
“Lại là cậu sao?”
⸻
Câu nói của tôi khiến Giang Dã sững lại, phản xạ gần như theo bản năng:
“Cậu không đánh lại tôi đâu.”
Lời vừa dứt, đàn em của cậu bật cười khúc khích. Giang Dã nhận ra, ho khan vài tiếng để lấp l.i.ế.m rồi lộn xộn nhét sách vào tay tôi.
“Tôi—” cậu chỉ vào mình, “là một thằng du côn chính hiệu.”
Rồi lại chỉ vào tôi:
“Còn cậu—là học sinh giỏi, có thể áp điểm Giang Vọng trong kỳ thi chung.”
“Cậu mà đi theo tôi… thì còn ra thể thống gì nữa.”
Giang Dã vừa nói vừa tự cười. Đến khi chạm vào ánh mắt im lặng của tôi, nụ cười kia mới dần nhạt đi.
“Khoan đã… cậu nghiêm túc sao?” Giọng cậu càng lúc càng rối loạn, tôi còn nghe thấy cậu lẩm bẩm:
“Hỏng rồi hỏng rồi, lão Đỗ mà biết cậu muốn theo tôi thì chắc chắn c.h.é.m tôi mất!”
Lão Đỗ—giáo viên chủ nhiệm năm nhất của tôi, cũng là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với tôi. Giang Dã quen thầy. Có lẽ còn thân thiết. Tôi âm thầm ghi nhớ chi tiết này, rồi khẽ gọi:
“Giang Dã.”
“…Gì?”
Tôi mỉm cười, bước đến trước mặt con bé cầm đầu. Vài tiếng “chát chát” vang dội không gian. Tất cả đều sững sờ, kể cả Giang Dã. Chỉ có con bé ấy hét lên điên loạn.
“Túi tôi có con d.a.o gọt hoa quả.” Giọng tôi rất bình thản, tiếp tục: “Tôi chẳng có gì để mất, nên cũng chẳng sợ mất mát.”
Giang Vọng từng mắng tôi là “một kẻ điên bình thản”.
Năm đó, có gã đàn ông vung d.a.o c.h.é.m loạn trên phố. Giang Vọng đang đi dạo cùng “bạch nguyệt quang” mới về nước của anh ta. Tôi chắn cho anh một nhát, rồi lấy m.á.u mình làm giá để khống chế gã điên kia.
Giang Vọng khi ấy run lẩy bẩy, bàn tay ép chặt vết thương của tôi không ngừng run.
“Đồ điên!” Anh ta đỏ hoe mắt mắng tôi.
“Dù bình thường giả vờ điềm tĩnh thế nào, bản chất cô vẫn chỉ là kẻ điên mà thôi!”
Tôi không đáp, chỉ nhìn anh ta cười. Khi đó, tôi cứ ngỡ Giang Vọng chính là Giang Dã. Nên tôi phải bảo vệ anh.
Anh ta mắng không sai. Tôi thật sự là một kẻ điên.
—-
“…Cậu sợ à?” Tôi nhìn con bé đối diện, thấy nó hoảng loạn im bặt. Tôi dịu giọng, mỉm cười trấn an:
“Không có gì đáng sợ đâu. Vì tôi còn chưa kịp—”
“Đm!” Giang Dã bật dậy, buột miệng chửi tục. Không nói hai lời, cậu kéo phắt tôi lại gần, tách khỏi con bé kia. Rồi cúi đầu, cau mày hỏi:
“Con d.a.o đó từ đâu ra? Chẳng phải tôi đã lấy mất cái d.a.o rọc giấy của cậu rồi sao?”
“Từ cái nhẫn cậu cho, tôi bán được khá tiền, đủ mua vài con dao.”
Giang Dã khựng lại, mặt lập tức sa sầm, gằn giọng quát:
“Tôi cho cậu cái đó để mua d.a.o hả?!”
“…Cho nên, Giang Dã, tôi không phải học sinh ngoan hiền như cậu nghĩ.”
Từ rất lâu, từ khi bị cha mẹ đánh chửi, cấm học; từ những lần bị bắt nạt dồn đến tuyệt cảnh—sợi dây lý trí trong tôi đã căng đến cực hạn. Chỉ cần thêm một cọng rơm, nó sẽ đứt tung. Thế nên d.a.o rọc giấy chưa từng rời khỏi tôi.
Kiếp trước, Giang Dã vĩnh viễn sẽ không biết—cậu từng vô tình làm một việc vĩ đại đến nhường nào.
“Vậy nên, Giang Dã…” Tôi l.i.ế.m đôi môi khô khốc, dè dặt nắm lấy vạt áo cậu, “tôi có thể… đi theo cậu không?”
Kiếp trước, tôi từng nhiều lần bám theo Giang Vọng, chỉ khiến anh ta càng chán ghét. Còn tôi muốn đi theo Giang Dã, muốn bảo vệ cậu. Nhưng… tôi không muốn cậu ghét bỏ mình.
Thế là, tôi nhanh chóng buông tay, ngoan ngoãn chờ lấy sự phán xét.
Đàn em của Giang Dã đồng loạt hít khí, rồi ồn ào trêu chọc. Nhưng Giang Dã chẳng hề động đậy.
Mãi đến khi—
“Ba lần là hết.”
Cậu cúi xuống nhặt cặp của tôi, lôi ra con d.a.o gọt hoa quả, khẽ tặc lưỡi. Nhìn một lát, cậu lại nhét nó trở vào cùng những quyển sách đã lau sạch, trao lại cho tôi.
Cậu nói:
“Lần gặp thứ ba, tôi sẽ cho cậu câu trả lời.”