Tất cả mọi người đều biết tôi là “chó săn” của Giang Vọng.
Tôi từng liều mạng chắn d.a.o cho anh ta, từ bỏ tất cả, sống mà chẳng còn chút tôn nghiêm nào.
Thế nhưng khi tôi bị bắt cóc, Giang Vọng lại ngộ nhận rằng đó là cái bẫy tôi bày ra để hãm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh ta.
Anh ta mặc kệ bọn bắt cóc đánh đập tôi, trên mặt còn lộ rõ vẻ khinh thường:
“Ôn Kiều, đừng diễn nữa. Em làm tôi thấy buồn nôn.”
Mãi về sau, tôi mới biết mình đã nhận nhầm người.
Khi được quay về trước kỳ thi đại học, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của bao người, tôi liều lĩnh chặn trước mặt chàng thiếu niên ngổ ngáo kia:
“Giang Dã, tôi đến… gặp cậu rồi.”
Mà phía sau, Giang Vọng nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt dần tràn ngập tuyệt vọng:
“Thì ra, người em luôn muốn bảo vệ… chưa từng là tôi sao?”
1.
Khi bọn bắt cóc ép Giang Vọng phải chọn một trong hai, anh ta đã chọn cứu lấy “bạch nguyệt quang” trong lòng mình. Điều này, nằm trong dự đoán của tôi.
Ôm chặt người con gái yếu đuối kia trong lòng, Giang Vọng nhìn về phía tôi, ánh mắt dần hiện lên vẻ khó chịu:
“Ôn Kiều, em diễn đủ chưa?”
“Diễn đủ rồi thì cút về đi, thật buồn nôn.”
Cho dù con d.a.o kề trên cổ tôi đã rạch ra một vết máu, anh ta vẫn khăng khăng tin rằng tất cả chỉ là vở kịch tôi bày ra. Chỉ bởi vì “bạch nguyệt quang” kia hờ hững buông một câu:
“Đám người này ra tay với cô Ôn còn quá nhẹ.”
Lời ấy vừa rơi xuống, cô ta cố tình nghiêng đầu để lộ dấu bàn tay hằn trên má. Nhưng vết đỏ đó, chính là do nửa giờ trước, khi Giang Vọng còn chưa đến, cô ta sai bọn bắt cóc ra tay.
Và Giang Vọng – dĩ nhiên là tin.
“Nếu Giang tổng đã quyết định rồi, thì con bé này để lại cho anh em vui vẻ.”
Tên cầm đầu cười nham hiểm, ngay trước mắt Giang Vọng mà xé rách áo tôi.
Ánh mắt Giang Vọng thoáng khựng lại, nhưng rồi lập tức dửng dưng.
“Ôn Kiều,” giọng anh ta lạnh lẽo, “tôi không có thời gian chơi cùng em trò con nít này. Muốn diễn kịch thì cũng bảo người của em diễn thật hơn một chút. Bằng cái trò mèo này, làm sao tôi tin được?”
Ánh mắt khinh miệt quen thuộc lại rơi trên người tôi.
“Giang Vọng,” tôi gọi anh ta, bỗng bật cười, “có lẽ tôi đã sai một chuyện.”
2.
Ai cũng biết tôi là “con chó” bên cạnh Giang Vọng.
Một con ch.ó không có chút tôn nghiêm, anh ta gọi thì đến, hất tay là phải đi.
Cho dù Giang Vọng ghét tôi đến tận xương tủy, tôi vẫn có thể giữa đêm hôm khuya khoắt vội vã chạy đi chỉ vì một cú điện thoại, để rồi trở thành trò cười cho bạn bè anh ta:
“Quả nhiên chẳng khác nào một con chó.”
Ngay cả khi đang bệnh nặng, tôi vẫn gắng gượng chuẩn bị tiệc tùng cho anh ta, mà bữa tiệc ấy… lại là tiệc chúc mừng của “bạch nguyệt quang”.
Mãi cho đến một ngày, trong thư phòng của Giang Vọng, tôi tình cờ nhìn thấy một bức ảnh—trong ảnh, có một người giống hệt anh ta.
Giang Vọng có một người anh trai song sinh, không một ai biết.
Cậu ấy c.h.ế.t năm mười bảy tuổi.
Tôi ngơ ngác nhìn chữ “Dã” mạnh mẽ như gào thét trên bức ảnh, trong lòng chợt dấy lên linh cảm rằng… hình như tôi đã sai rồi.
Tôi bắt đầu dốc sức điều tra về Giang Dã. Thế nhưng thông tin ít đến đáng thương.
Điều duy nhất biết được: năm mười bảy tuổi, cậu ấy từng bị buộc tội mưu sát xâm hại một nữ sinh.
Nhà họ Giang thấy mất mặt, liền chôn vùi tất cả.
Đến cả sự tồn tại của Giang Dã… cũng bị xoá sạch.
Theo trực giác, tôi cảm thấy không thể tin được.
Nhưng chưa kịp tìm ra sự thật, tôi đã bị người ta bắt cóc.