Có lẽ vì sợ hãi trước hành động hôm ấy của tôi, Giang Dã để đàn em thay phiên hộ tống tôi, cho đến khi tận mắt thấy tôi về nhà an toàn mới rời đi.
Nhờ số tiền Giang Dã đưa, mẹ tôi tạm yên phận một thời gian. Nhưng thỉnh thoảng, bà vẫn chửi bóng gió:
“Con súc sinh được nuôi dưỡng mà còn dám cầm d.a.o dọa lại tao, đúng là trời sập rồi!”
Song, bà không dám nói thẳng trước mặt tôi, cũng chẳng dám đánh tôi nữa. Vì cha tôi đi làm xa, không có ở nhà. Tôi không bận tâm, chỉ thỉnh thoảng ngồi trước mặt bà mài dao, khiến bà hoảng sợ, vội dặn em trai tôi tránh xa.
Mấy đứa từng hợp sức bắt nạt tôi đều bị xử phạt. Chính thầy Đỗ đích thân mời phụ huynh chúng. Bọn họ còn định cãi, nào ngờ thầy thẳng thừng mở đoạn video—chính Giang Dã đã quay lại. Có lẽ kiếp trước cậu cũng từng làm vậy.
Không gì thuyết phục hơn bằng chứng này.
Ngay cả khi mấy con bé tố tôi mang d.a.o gọt hoa quả ra dọa, cũng chẳng ai tin. Thế là, tôi trở thành nạn nhân hoàn toàn trong vụ bắt nạt ấy. Chúng bị ép cúi đầu xin lỗi công khai.
Khi văn phòng đã trống, thầy Đỗ mới hỏi tôi:
“Con d.a.o đâu?”
Trước đó, có con bé gào phải lục cặp tôi, nhưng chẳng tìm thấy. Tôi và thầy giằng co một hồi, cuối cùng im lặng vỗ vào túi áo.
Mắt thầy trợn lên. Thầy tức đến mức phải uống một hơi trà lạnh mới nguôi bớt.
“Gai góc! Toàn là gai góc! Y chang Giang Dã, cứng đầu chẳng quản nổi!” Thầy mắng xối xả. “Khó trách cái thằng nhãi kia nhắc đi nhắc lại phải để mắt đến em. Ban đầu thầy còn tưởng em ngoan hiền, ai ngờ đen tối thế này!”
Tôi im lặng nghe, không đáp. Điều này càng khiến thầy nổi nóng. Thầy đập bàn:
“Cả cái bộ dạng c.h.ế.t lỳ này cũng giống hệt Giang Dã!”
Tiếng chuông vào tiết vang lên mới cắt ngang cơn giận.
“Ôn Kiều, nhớ kỹ.” Thầy phất tay cho tôi đi, nhưng rồi lại gọi với theo, mặt nghiêm nghị:
“Đời có nhiều con đường. Đi không thông thì đổi lối khác. Chẳng lẽ còn bị chặn c.h.ế.t sao? Em còn trẻ, không đáng vì một phút bốc đồng mà hủy cả tương lai.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi hỏi:
“Vì sao Giang Dã không đến trường?”
“Giang Dã?” Thầy chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Thầy vừa cười vừa chửi:
“Một đứa, rồi hai đứa, coi thầy thành kho tin tức à? Muốn biết thì tự đi mà hỏi nó.”
“Thầy chỉ có thể nói… Giang Dã cũng có con đường riêng để đi.”
Tôi gật đầu, coi như đã hiểu. Tôi không biết “con đường” ấy là gì. Nhưng tôi biết, kiếp này, tôi sẽ dốc sức để Giang Dã có thể đi tiếp, bình yên thuận lợi.
Đó là con đường tôi lựa chọn cho chính mình.
12.
Gặp lại Giang Dã, là một tuần sau, trong kỳ thi Vật Lý.
Địa điểm thi ở trường khác. Cậu đến để đón Giang Vọng về. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi trọng sinh, tôi gặp lại Giang Vọng.
Anh ta gầy gò hơn Giang Dã, gương mặt luôn giữ nụ cười ôn hòa. Rõ ràng cùng một gương mặt, nhưng bây giờ tôi dễ dàng phân biệt hai người.
Vị trí của tôi ngồi ngay trước Giang Vọng. Khi ánh mắt anh ta dừng lại trên tôi, thoáng có vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm một nụ cười gượng gạo, xa lạ. Không còn chua cay, chế giễu như kiếp trước.
Tôi nhanh chóng thu lại tầm nhìn, lặng lẽ chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Hận Giang Vọng sao?
Thật ra… cũng không nhiều.
Bởi từ đầu đến cuối, tôi là người nhận nhầm, rồi tự ảo tưởng mình nên tốt với anh ta, tự nguyện dây dưa không dứt.
Anh ta không thích tôi—cũng là lẽ thường tình.