Kiếp trước cũng thế. Con đường này vào giờ nghỉ trưa vốn dĩ ít người qua lại. Mẹ tôi bịa một cái cớ lừa tôi ra ngoài, rồi muốn ép tôi quay về. Chính lúc ấy, Giang Dã xuất hiện, chặn bà lại.
Cậu đưa cho mẹ tôi một xấp tiền, bảo bà đừng làm phiền việc học của tôi nữa. Sau này, khi tôi không còn tiền để tiếp tục đi học, lại có một doanh nghiệp tài trợ—ông chủ của doanh nghiệp ấy, họ Giang.
“Thật là tóc—” Giang Dã định mở miệng, thấy mẹ tôi tóc ngắn, liền đổi lời, “—ngắn, thì tầm mắt cũng ngắn.”
Cậu thiếu kiên nhẫn rút ví từ túi áo đồng phục, lôi ra một xấp tiền:
“Không phải chỉ cần tiền thôi sao? Lấy đi. Nhưng sau này đừng quấy rầy việc học của cô ấy nữa!”
Mẹ tôi lập tức vui vẻ ra mặt. Bà l.i.ế.m ngón tay đếm qua, rồi lại trâng tráo làm bộ khó xử:
“Thiếu gia à, chừng này… vẫn chưa đủ đâu.”
Giang Dã “tsk” một tiếng.
Mười sáu mười bảy tuổi, dáng người đã cao lớn, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ hút ánh mắt mọi người.
Cậu tháo chiếc nhẫn trên tay, định ném thẳng cho bà:
“Cầm lấy đi đổi!”
Mẹ tôi mừng rỡ đưa tay chộp lấy, nhưng tôi nhanh hơn, giật mất.
Sắc mặt bà liền sầm xuống, giơ tay định tát:
“Con tiện nhân này—”
Nhưng bàn tay mãi không vung xuống được, bởi lưỡi d.a.o rọc giấy của tôi đang chỉa thẳng vào bà.
“Tên đàn ông kia chỉ đưa cho mẹ một nghìn tiền sính lễ.”
Tôi thở dốc, gắt gao nhìn bà:
“Còn chỗ tiền này, ít ra cũng phải hai nghìn. Đủ rồi.”
“Chỉ bỏ ra một nghìn mà đòi cưới vợ? Loại ngu xuẩn nào thế không biết!” Giang Dã cất giọng chán ghét.
Cậu lặng lẽ tiến lại gần, chắn ngang giữa tôi và bà.
Tôi siết chặt dao, mặt không đổi sắc:
“Nếu mẹ còn tiếp tục giở trò, tôi không ngại cá c.h.ế.t lưới rách.”
“Không phải mẹ thương thằng con trai bảo bối nhất sao?”
Ánh mắt gần như đồng quy vu tận của tôi khiến bà chùn bước.
Mẹ tôi không dám nhận chiếc nhẫn nữa, chửi rủa vài câu dơ bẩn rồi vội vã bỏ đi.
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế giơ dao, mãi đến khi bóng bà hoàn toàn biến mất.
Giang Dã bỗng khẽ cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu tôi, giọng điệu trêu chọc:
“Nhìn thì gầy yếu thế, không ngờ cũng dám rút d.a.o ra à? Sao, nhỏ tuổi vậy đã dám g.i.ế.c người rồi?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ cất d.a.o đi, rồi im lìm nhìn cậu.
Giang Dã… đúng là giống hệt Giang Vọng. Chỉ là trẻ trung hơn nhiều.
Điểm khác duy nhất, có lẽ là nốt ruồi nhỏ nơi đầu mũi. Không nhìn kỹ thì chẳng thể thấy.
“Sao nhìn tôi chằm chằm thế?”
Cậu ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, làm bộ khoa trương “ha” một tiếng:
“Chẳng lẽ ngầm thừa nhận mình dám g.i.ế.c người à?”
Tôi vẫn im lặng.
Giang Dã thoáng sững, nhỏ giọng bật ra một tiếng chửi.
6.
Giang Dã không quay lại trường, chỉ thả bước trên phố, chẳng có mục đích.
Tôi lặng lẽ đi theo. Đi theo đến mức cậu bắt đầu bực bội:
“Này, cậu cũng muốn vào nhà vệ sinh nam sao?”
Ba chữ “nhà vệ sinh nam” cậu nhấn thật mạnh.
Tôi nhìn đồng phục vắt hờ bên hông cậu, bất chợt hỏi:
“Sao cậu không đi học?”
Giờ này vốn đã hết giờ nghỉ trưa rồi.
“Thế sao cậu không đi?” Giang Dã cười giễu, hỏi ngược.
“Tôi xin nghỉ rồi.”
Câu trả lời khiến cậu nghẹn lại, sắc mặt khó coi. Tôi ngỡ cậu sẽ giận, nhưng cậu chỉ đưa tay xoa tóc, rồi chỉ thẳng vào tôi:
“Anh đây là phải đi cứu mấy cô bé tội nghiệp giống em chứ còn gì.”
Nói xong, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Học hành chỉ làm chậm bước chân anh trở thành anh hùng cứu thế giới thôi.”
Quá mức trung nhị. Khác xa Giang Vọng.
Nhưng tôi… vẫn từng nhận nhầm.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi tuyệt vọng không thể gọi tên ập xuống, đè ép đến nỗi tôi khó thở.
Thấy tôi lảo đảo, Giang Dã hoảng:
“Này, nhóc con—”
“Cậu tên gì?” Giọng tôi khàn khàn, run rẩy.
Tôi nắm chặt cánh tay cậu. Dáng người thiếu niên gầy nhưng bắp tay rắn chắc.
“Giang—” Cậu mấp máy đến chữ “Vọng”, tôi liền cắt ngang:
“Tôi phải biết tên cậu, để còn có thể trả lại tiền sau này.”
Hôm ấy, tôi từng muốn trả nhẫn cho cậu, nhưng Giang Dã từ chối:
“Chỉ là thứ đồ trang trí vô dụng thôi.”
Cậu tiện tay nhét lại vào cặp tôi:
“Ít ra cũng đổi được chút tiền. Anh đây khác cậu, anh không thiếu tiền!”
Thế là tôi có lý do để “trả nợ”.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, không chớp. Cho đến khi Giang Dã hơi bối rối, ánh mắt né tránh.
“Không ngờ sức cậu cũng khá đó.” Cậu bật cười, dễ dàng gỡ tay tôi ra.
“Thật muốn trả à?”
“Ừ.”
“Thứ đó tuy chỉ là cái vòng sắt, nhưng cũng hơi đắt đấy.”
“Rồi sẽ có ngày tôi trả nổi.”
“Đúng là cứng đầu.” Cậu lẩm bẩm, rồi bật cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu tôi:
“Được, nhớ kỹ—”
“Giang Dã.”
“Anh tên Giang Dã.”