Giang Vọng thoáng ngẩn ra. Nửa ngày sau, khoé môi anh ta mới nhếch lên cười lạnh:
“Lạ thật, tôi cứ tưởng em vẫn luôn cho rằng mình chẳng bao giờ sai cơ mà.”
Anh ta ghét tôi, phần nhiều bởi tôi là người cha mẹ anh ta sắp xếp ở bên cạnh, trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì một cái “camera sống”, là sự sỉ nhục.
“Chỉ có chuyện này thôi.”
Nỗi đau trên cơ thể dần tê dại.
“Bạch nguyệt quang” của Giang Vọng vốn không phải hạng hiền lành. Chính cô ta đã ra lệnh cho bọn đàn ông ấy đánh vào những chỗ quần áo che kín, không để lại dấu vết bên ngoài.
Tôi nuốt xuống vị m.á.u tanh ngập nơi cổ họng, khẽ thì thầm:
“Chỉ có chuyện này, tôi đã sai.”
Giang Vọng cười thành tiếng, dường như còn muốn nói gì thêm. Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt anh ta sững lại—
Bởi bọn bắt cóc nhận được chỉ thị, trực tiếp ném tôi – cả tay chân bị trói chặt – xuống biển.
Có lẽ chuyện này nằm ngoài dự tính của Giang Vọng.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, tôi lờ mờ thấy anh ta theo bản năng lao về phía mình.
Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
4.
Hình như… tôi đã sống lại.
Ngơ ngác nhìn bộ quần áo cũ kỹ bạc màu trên người, đôi bàn tay gầy guộc trắng bệch, chai sần đầy vết chai… tôi thất thần.
Ở bên Giang Vọng bao năm, tôi luôn giữ gìn bản thân, bàn tay từ lâu đã mịn màng. Thế mà lúc này, lại đầy dấu vết của một quãng đời khác.
Một lực kéo mạnh mẽ lôi tôi đi, kèm theo là tiếng chửi rủa quen thuộc:
“Con gái con đứa thì học hành cái gì! Bị người ta dắt mũi hả, tưởng mình cứng cáp rồi sao! Học được trò trống gì, cuối cùng chẳng phải cũng để người ta chiếm lợi thôi à!”
“Đối tượng mà nhà ta tìm cho mày, có chỗ nào không tốt? Tao nói cho mày biết, tiền tao đã nhận rồi, mày không gả cũng phải gả! Em trai mày còn trông vào số tiền này mua nhà đó!”
Tôi sững sờ, quên cả phản kháng, để mặc “người mẹ” trên danh nghĩa ấy lôi xềnh xệch đi cả mấy mét.
Làn vải mỏng bị cọ rách, da thịt trầy xước, m.á.u loang một mảng.
Cơn đau kéo tôi về hiện thực, tôi vô thức giãy mạnh:
“Thả tôi ra!”
Nhưng với một cơ thể suy dinh dưỡng, làm sao chống lại nổi một người đàn bà quen việc đồng áng?
Những ký ức đen tối mà tôi từng gắng sức lãng quên, nay ùa về cùng nỗi sợ hãi ăn mòn tận xương.
Tôi nghiến chặt răng để nuốt tiếng hét, một tay cố vùng vẫy, tay còn lại mò mẫm trong chiếc cặp.
Từ lâu tôi vẫn giấu trong đó một con d.a.o rọc giấy.
Vừa chạm tới, một giọng nói phóng khoáng, chỉ tồn tại trong ký ức, chợt vang lên:
“Đệt, giờ bọn buôn người cũng ngông cuồng thế này hả? Giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành!”
Ngữ điệu quen thuộc. Câu chữ quen thuộc.
Tôi gẩng đầu, ngơ ngác nhìn thiếu niên bước đến từ phía ánh sáng ngược. Không hiểu sao, sống mũi bỗng cay xè, tim tôi nhói đau đến nghẹt thở.