Trên chiếc giường lớn của khách sạn, một chiếc chân dài trắng nõn đột nhiên thò ra. 

Chiếc quần jean ống rộng màu xanh trắng vì tư thế ngủ vặn vẹo mà hơi vén lên, để lộ phần bắp chân trắng mịn như tuyết.

Ánh sáng trong phòng được điều chỉnh thành tông màu tối nhạt, vừa đủ để đi vào giấc ngủ nhưng không quá tối để khi tỉnh dậy không tìm thấy lối ra, điều này cũng khiến Tề Nhân ngủ càng say hơn. 

Cả người chìm trong chiếc giường mềm mại, mái tóc vàng lộn xộn, hai má ửng đỏ vì say ngủ, đôi mắt nhắm chặt nhưng khóe miệng lại vô thức nở một nụ cười. 

Không biết mơ thấy gì, cậu rụt cổ lại, mặt càng đỏ hơn, dần dần siết chặt chiếc chăn trong tay, trông mềm mại hơn cả chiếc giường.

Cho đến khi chuông điện thoại đầu giường vang lên, người trên giường mới nhíu mày, rồi không thể chịu đựng được nữa mà tỉnh lại. 

Cậu trở mình, cuộn chăn như một con tằm, nhích từng chút một đến đầu giường, ngái ngủ vươn tay, tùy ý chạm vào nơi phát ra âm thanh. 

Híp mắt nhìn một lát, cậu mới ấn nút nghe máy, tiếng chuông cuối cùng cũng dừng, cậu nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, tiếp tục giấc mơ vừa bị gián đoạn.

“Thưa ngài, xin chào.” Một giọng nữ vang lên, “Hiện tại là 12 giờ trưa, dịch vụ dọn phòng ngài đã hẹn trước, xin hỏi ngài có muốn bắt đầu không?”

“Cái gì?” Tề Nhân mơ màng mở mắt, lẩm bẩm lặp lại một lần, khó khăn lắm mới kéo mình ra khỏi giấc mơ, cô tiếp tân lại lặp lại một lần nữa.

Lúc này Tề Nhân mới mở mắt nhìn, nhận ra mình đang ở đâu. 

Khách sạn... 

Cậu bật dậy khỏi giường, chiếc áo len trên người đã không còn dáng vẻ như đêm qua, lỏng lẻo để lộ nửa bờ vai. 

Cậu không để ý đến những thứ này, chỉ nhìn quanh căn phòng xa lạ. 

Sao mình lại ở khách sạn? 

Còn chưa kịp ngẩn người một giây, cô tiếp tân lại giục cậu. 

Tề Nhân: “Hiện tại chưa cần đâu, cảm ơn...”

Sau khi cúp máy, Tề Nhân lại nằm vật xuống nhìn trần nhà, chớp chớp mắt, nhớ lại mọi thứ của đêm qua. 

Amos... 

Đêm qua cậu đã say đến mức lại thẳng thắn tiếp cận một người lạ như vậy sao?!

Cậu hình như còn mạo phạm nói ra một vài lời khó hiểu, thế mà Amos không giận, ngược lại còn đồng ý với thỉnh cầu của cậu. 

Về chuyện xảy ra tối qua, Tề Nhân chỉ nhớ mình đã uống hết ly ‘Ảo cảnh đêm trăng’ rất khó uống đó, cùng với khuôn mặt của Amos, còn sau đó thì hoàn toàn không nhớ rõ. 

Cúi đầu nhìn lại quần áo trên người, vẫn còn nguyên vẹn. 

Ai đã đưa cậu đến khách sạn thì không cần nói cũng biết, Amos chẳng những không bận tâm việc cậu mạo phạm, còn đưa cậu bợm rượu này đến khách sạn, có lẽ là sợ cậu xảy ra chuyện gì nên mới đặt trước cho cậu một cuộc gọi từ quầy lễ tân. 

Hắn thật sự quá tốt đi!

Mặt Tề Nhân đột nhiên nóng bừng như bị đốt, cả người nóng lên, máu sôi sục như có một sự xúc động không hiểu được muốn nổ tung trong lòng cậu. 

Cậu xấu hổ kéo chăn trùm kín đầu, lợi dụng lúc không có ai làm vài khuôn mặt quỷ, ra sức xua đi sự ngượng ngùng và vui thầm, cùng với nhịp tim không kìm được. 

Cậu cuộn tròn trong chăn lăn qua lộn lại trên giường, vẫn khó lòng kìm nén sự kích động. 

Sao ngay cả khi tỉnh táo, mỗi khi nhớ tới Amos, cậu vẫn không thể khống chế mà vui vẻ thế này?

Tề Nhân lờ mờ cảm thấy không đúng, bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ vừa bị cắt ngang. 

Trong mơ, cậu được người mình thích nâng cằm lên, ngay khi đối phương định đặt một nụ hôn lên môi, giấc mơ của cậu đã bị cắt ngang. 

Bây giờ cậu dường như đã thấy rõ khuôn mặt người kia, là Amos, hắn mỉm cười và thâm tình nhìn chằm chằm mình, nhìn đến mức trái tim cậu đập loạn nhịp, chân mềm nhũn, chỉ có thể ngã vào lòng hắn để được ôm.

Giấc mơ này, thật là tốt đẹp... Tề Nhân hồi tưởng lại, vẫn chưa thỏa mãn. 

Đợi đến khi đã dư vị đến gần đủ rồi, cậu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: Mình hình như... đã nhất kiến chung tình với một người đàn ông!

Tề Nhân lại đột nhiên ngồi dậy, trong phòng im ắng, chỉ có cậu đang diễn một vở kịch một vai, lúc thì ngây ngô cười vì xuân ý mông lung, lúc thì trợn tròn mắt vì không dám tin. 

Sao có thể? Rõ ràng cậu vẫn luôn thích Kiều Linh mà! 

Mặc dù Kiều Linh vẫn luôn không đáp lại sự theo đuổi của cậu, nhưng sao con người lại có thể hoa tâm như vậy, "đứng núi này trông núi nọ", "kỵ lừa tìm mã", "thấy một người lại yêu một người"!

Tề Nhân cảm thấy tội lỗi sâu sắc, cũng thầm phỉ nhổ chính mình, đồng thời cũng thầm may mắn rằng Kiều Linh không để ý đến mình, nếu không cậu sẽ giống những gã đàn ông tồi tệ kia, bị chế thành PDF rồi truyền khắp cộng đồng Bắc Mỹ.

Nghĩ đến Kiều Linh, Tề Nhân lập tức giật mình, ngồi thẳng lưng, xoay người đi đến đầu giường lấy điện thoại ra, ấn nút nguồn, quả nhiên đã sập nguồn. 

Xong rồi! 

Tề Nhân lấy dây sạc khách sạn chuẩn bị sẵn cắm vào, mặt mày ủ ê chờ một lúc lâu điện thoại mới miễn cưỡng khởi động. 

Vừa khởi động xong thì máy đơ, trơ mắt nhìn một loạt cuộc gọi nhỡ, tin nhắn và tin nhắn WeChat, tất cả đều bắn ra như tuyết bay đầy trời.

Không đợi Tề Nhân hồi âm, một cuộc điện thoại khác lại đến, chính là Kiều Linh.

Tề Nhân vội vàng bắt máy, giọng nói nghe có vẻ chột dạ, “Hey, Claire.”

Vừa bắt máy, Kiều Linh liền tuôn ra một tràng: “Cuối cùng cũng bắt máy! Em có biết bọn chị đã tìm em phát điên không? Anh trai em giận lắm đấy! Cuối cùng thì em đã đi đâu? Nếu chậm một chút nữa không liên lạc được, chị sẽ báo cảnh sát! Nếu em đi chơi với chị rồi mất tích hay bị thương, cả đời này chị là tội nhân của gia đình em!”

Tề Nhân cười ngượng, “Claire, em xin lỗi, tối qua em uống quá chén, được người tốt bụng đưa đến khách sạn. Không phải em không nghe điện thoại mà điện thoại hết pin, em vừa mới tỉnh dậy mà.” 

Kiều Linh lập tức hỏi lại: “Được người ta đưa đến khách sạn? Em không bị thương chứ? Trời ơi, em sao có thể vô tâm như vậy? Lần sau chị không dám dẫn em đi chơi nữa đâu.”

Biết cậu không sao, Kiều Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như thường lệ mắng cậu: “Được rồi, đừng có xưng hô kiểu nước ngoài, gọi là chị Linh đi, đã về nước rồi thì đừng có cái thói du học sinh đó.” 

Trước đây Tề Nhân cảm thấy mình thích cô, muốn theo đuổi cô, không muốn gọi là chị mà gọi tên tiếng Anh, thầm nghĩ như vậy hai người có thể thân thiết hơn. Nhưng bây giờ... 

“Chị Linh.” Tề Nhân ngoan ngoãn gọi cô.

Kiều Linh: “Chậc, bây giờ mới biết nghe lời sao? Thôi được rồi, chị sẽ gọi điện thoại cho anh trai em cầu xin hộ em. Tối qua không tìm thấy em, sợ em xảy ra chuyện, chị chỉ có thể nói với hắn. Trùng hợp thay camera theo dõi ở S.A lại hỏng, anh ấy lo đến mức cả đêm không ngủ, đã cử rất nhiều người đi tìm em. Tề Nhân, em tự lo liệu đi!”

Kiều Linh cúp điện thoại, lòng Tề Nhân lập tức chùng xuống. 

Xong rồi, xong rồi, anh trai đại ma vương sắp ra tay trừng trị cậu rồi! 

Lẽ nào cậu vừa về nước chưa đầy một tuần đã phải hoàn toàn mất tự do rồi sao? 

Chưa kịp ngẩn người bao lâu, tin nhắn WeChat của anh trai đã tới: Về nhà. 

Khác hẳn với những tin nhắn quan tâm vội vã của anh trai gửi tới đêm qua, Tề Nhân lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại cho ba. 

Có ba che chở, thế nào cũng có thể ngăn chặn một phần cơn giận của anh trai.

Nào ngờ lúc này không ai có thể giúp cậu, điện thoại của ba đúng là đã được kết nối, Tề Nhân vừa định làm nũng: “Ba ơi ~” Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh trai: “Khi nào về nhà?”

“Anh...” Sắc mặt Tề Nhân cứng đờ, ấp úng trả lời: “Giờ về, em giờ về ngay!” 

Vừa nói xong, điện thoại liền bị cúp. 

Cuối cùng Tề Nhân cũng có thể dùng được câu văn đã học được trước đây: Mạng tôi xong rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play