Tề Nhân tự lái xe về nhà, trên đường vẫn luôn lo sợ bất an, anh trai thậm chí không cử tài xế đến đón cậu, không biết rốt cuộc là đã giận đến mức nào?
Sau khi lái xe vòng qua khu trung tâm ồn ào, đi vào khu biệt thự ẩn mình trong lòng thành phố, Tề Nhân còn phải xấu hổ mà lộ mặt chào hỏi với bảo vệ, làm họ cho xe đi.
Người bảo vệ tuy thấy lạ nhưng vẫn chuyên nghiệp cúi đầu cho qua, tuyệt không hỏi thêm một câu nào.
Đi qua một loạt các căn biệt thự, Tề Nhân cuối cùng cũng về đến nhà.
Đứng trước cửa, cậu không tự nhiên kéo vạt áo, lấy điện thoại ra mở camera ra nhìn.
Ừm, tóc gọn gàng, quần áo sạch sẽ, tinh thần không tồi, vẫn ổn.
Tề Nhân tự cổ vũ bản thân một lúc lâu mới chậm rãi đẩy cửa chính, khi mở cửa còn cúi đầu cười thật tươi vào camera trên cửa, để lộ má lúm đồng tiền sâu hoắm, bọng mắt cong cong, một vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Bất kể trong nhà lúc này có ai đang xem camera hay không, cậu đều phải diễn như vậy, lỡ đâu anh trai đang theo dõi camera thì sao?
Thấy đứa em trai một đêm không về nhà mà đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, có khi hắn sẽ mềm lòng và không giận nữa.
Không ngờ Từ Sâm lúc này thật sự đang chăm chú theo dõi camera, nhưng khi thấy cảnh này, hắn không hề mềm lòng chút nào, ngược lại còn cười lạnh một tiếng khiến những người trong nhà rùng mình.
Lúc này, những người giúp việc phụ trách dọn dẹp đã làm xong việc, cả căn nhà im ắng càng làm nổi bật nỗi bi thương trong lòng Tề Nhân.
Cậu đứng ở cửa phòng khách, cắn môi, hạ quyết tâm mở cửa.
Trong phòng cũng im lặng, Tề Nhân đổi sang dép đi trong nhà, trong lòng buồn bực, lẽ nào không có ai đợi cậu về sao?
Vừa đi vào, cậu vừa thăm dò cất tiếng gọi: “Con về rồi! Ba ơi?”
Vừa đi qua hành lang dài, Tề Nhân vừa bước vào phòng khách, tiếng ‘anh ơi’ vừa thốt ra đã lập tức yếu dần, bước chân cũng dừng lại.
Trong phòng khách, ba Từ Tất ngồi trên ghế sô pha, chớp chớp mắt khi nhìn thấy Tề Nhân, ông nâng cằm ra hiệu về phía Từ Sâm đang đứng bên cạnh, ngầm nói với Tề Nhân rằng tình hình rất căng thẳng, phải cẩn thận.
Trước cửa sổ sát đất, một bóng người cao ráo đứng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, anh trai Từ Sâm quay lưng lại che hết ánh sáng.
Hắn đang nhìn về phía cậu, biểu cảm tối tăm không rõ, trước mặt hắn, một người đang quỳ, cúi đầu, tóc ngắn, vẻ mặt lạnh lùng, người này chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng vẫn làm nổi bật những đường nét cơ bắp rắn chắc.
Trên người y không có bất kỳ dây trói nào, cho dù quỳ cũng không có chút oán hận, nghe thấy động tĩnh của Tề Nhân, y chỉ ngẩng đầu nhìn về phía cậu, khẽ gật đầu chào hỏi rồi lại cúi xuống.
“Anh Kim?” Tề Nhân giật mình, hoảng loạn nhìn về phía Từ Sâm, sắc mặt trắng bệch, “Anh ơi, là em sai, anh đừng phạt anh Kim, chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
Tùng Kim được mẹ Tề Trúc thuê để bảo vệ Tề Nhân, vừa là vệ sĩ vừa là tài xế, lớn hơn Tề Nhân gần mười tuổi, đã bảo vệ cậu được năm, sáu năm.
Tề Nhân sớm đã coi y như một người anh trai, trước đây cậu còn rất ngây thơ, chưa bao giờ cảm thấy Tùng Kim có điểm nào thấp kém hơn họ, mãi đến hai năm trước, Tề Nhân bị người ta xúi giục đi đua xe.
Cậu vì tò mò, bất chấp sự ngăn cản của anh Kim, nhất quyết lái xe đua đi chơi và đã gặp tai nạn.
Tuy chỉ bị thương nhẹ nhưng cũng đủ khiến cậu kinh hồn bạt vía, cũng trong lần đó anh Kim bị liên lụy, bị Từ Sâm phạt quỳ suốt một đêm trước giường bệnh của Tề Nhân.
Bất kể Tề Nhân có khóc lóc cầu xin thế nào cũng vô dụng, mà anh Kim lại cam tâm chịu đựng, không hề phản kháng, chỉ nói là lỗi của mình, mình đáng bị phạt.
Sau đó Tề Nhân liền ngoan ngoãn, không dám làm ra chuyện gì khác người nữa.
Nhưng cậu không ngờ, lần không về nhà ngủ này cũng sẽ khiến anh trai trút giận lên anh Kim.
Từ Sâm không nói gì, ngược lại là Tùng Kim lắc đầu, giải thích hộ cho Từ Sâm: “Tiểu Nhân, là tôi tự quỳ, không liên quan đến đại thiếu gia.”
Tề Nhân làm sao có thể tin?
Cậu cau mày, dù vẫn sợ hãi trước ‘uy quyền’ của anh trai, nhưng cậu cũng sẽ phản kháng.
Cậu ngồi xổm bên cạnh Tùng Kim, kéo lấy cánh tay y: “Anh Kim, anh đứng lên trước đi, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Anh xem em vẫn ổn, không sao.”
Tùng Kim không chút sứt mẻ, mặc cho Tề Nhân khuyên thế nào cũng không được.
Tề Nhân bất đắc dĩ đứng dậy, xoay người chạy đến bên cạnh ba, ôm cánh tay ba làm nũng, giọng nói mềm mại nhận lỗi: “Ba ~ ba giúp con khuyên nhủ anh trai đi, đừng phạt anh Kim, một mình con làm thì một mình con chịu! Anh Kim đâu làm gì sai, tối qua là con cho phép anh ấy nghỉ, con tự đi chơi, liên quan gì đến anh ấy chứ? Muốn phạt thì phạt con!”
Từ Tất lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, nhẹ vỗ mu bàn tay Tề Nhân, ra vẻ lạnh lùng răn dạy cậu: “Được lắm, lêu lổng cả một đêm còn biết đường về à? Cánh cứng rồi, cho rằng chúng ta quản không được con? Nếu còn như vậy, kỳ nghỉ này đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà!”
Tề Nhân cúi đầu, khi ngước lên mí mắt đã ửng đỏ, cậu nhìn Từ Sâm rồi lại nhìn Từ Tất, còn hít hít mũi giả vờ đáng thương, “Con biết lỗi rồi, con xin lỗi mà!”
Từ Tất sắc mặt hòa hoãn, xoa đầu cậu con trai út, “Cả một đêm không liên lạc được với con, điện thoại lại còn hết pin không thể định vị, anh trai con lo đến phát điên, đến bây giờ vẫn chưa ngủ. Nếu mà mẹ con biết, nói không chừng sẽ bỏ cả triển lãm trang sức để bay về ngay trong đêm.”
Lời nói của ba đã dập tắt ý định dùng mánh lới để tránh cơn giận của anh trai trong lòng Tề Nhân, khiến cậu vừa áy náy vừa đau lòng.
Từ Tất thấy cậu đã hiểu chuyện, vỗ vai cậu dỗ dành: “Đi đi, nói lời xin lỗi với anh trai cho đàng hoàng.”
Tề Nhân áy náy gật đầu, đứng dậy đi qua Tùng Kim, đến bên cạnh Từ Sâm cậu mới thấy rõ vẻ mặt lạnh lùng của Từ Sâm lộ rõ sự tiều tụy.
Cậu ấp úng, trong lòng không còn sợ hãi, chỉ còn sự tự trách: “Anh ơi...”
Từ Sâm lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Sao lại đến quán bar?”
Áp lực từ người anh trai đang tức giận có chút lớn, Tề Nhân nuốt nước bọt, từ từ giải thích: “Vì chị Cl... chị Linh chị ấy đi quán bar chơi, em sợ chị ấy xảy ra chuyện nên đã đi theo.”
Từ Sâm: “Vậy là em lại gây rắc rối cho chị ấy? Em có biết vì tìm em, chị ấy cũng cả một đêm không ngủ không?”
Tề Nhân ngơ ngẩn, “Em, em không biết.”
Từ Sâm: “Biết tửu lượng của mình không tốt, còn dám ở quán bar uống say?” Nói đến đây, Tề Nhân càng thêm chột dạ, “Lúc uống, em không nghĩ nhiều như vậy.”
Từ Sâm cười lạnh, “Không nghĩ nhiều mà lại khiến bao nhiêu người vì em lo lắng sợ hãi lâu như vậy?”
Thấy cơn giận của Từ Sâm có xu hướng tăng cấp, Tề Nhân đành phải dùng tuyệt chiêu, vươn tay ôm chặt lấy Từ Sâm, kéo dài giọng, nhõng nhẽo nũng nịu cầu xin: “Em thật sự biết lỗi rồi! Lần sau dù làm gì, em cũng sẽ báo an toàn cho mọi người trong nhà. Anh ơi, đừng giận nữa được không?”
Bị cậu ôm lắc lư, lại nũng nịu mềm mại nhận lỗi, cơn giận trong lòng Từ Sâm cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng hắn vẫn không định dễ dàng bỏ qua, “Miệng thì nói hay lắm, lần sau chơi quá đà thì còn nhớ đến ai? Sợ tôi tức giận nên mới phát triển trí nhớ à.”
Tề Nhân lắc đầu, rất nghiêm túc dỗ dành hắn: “Không phải sợ anh tức giận, là vì em không nỡ để anh vì em mà thức khuya như vậy, đều là lỗi của em làm anh tiều tụy như thế, cho nên em thật sự hạ quyết tâm muốn ‘phát triển trí nhớ’!”
Màn ‘tỏ lòng thành’ này đã khiến ngay cả Từ Sâm cũng không chịu nổi, hắn rũ mắt liếc nhìn cậu, “Buông tay.”
Tề Nhân vội vàng buông tay, sau đó thấy trán mình đau nhói.
Cậu ôm trán uỷ khuất nhìn Từ Sâm, Từ Sâm thu lại ngón tay vừa búng vào trán cậu, đe dọa: “Lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy đâu.”
Từ Tất mỉm cười lắc đầu, “Đừng nhìn tiểu Sâm trông dữ vậy, người thương con nhất chẳng phải là nó sao?”
Nghe ba nói, trên mặt Tề Nhân lập tức nở một nụ cười thật lớn, tiến đến bên cạnh Từ Sâm cọ cọ hắn, giống như một chú chó nhỏ lông vàng đáng yêu bị chủ nhân dạy dỗ xong còn biết vẫy đuôi làm lành: “Anh trai thật là tốt bụng ~ Vậy cho anh Kim đứng lên đi, được không?”
Từ Sâm: “Y muốn quỳ, không liên quan đến anh.”
Cố tình cậu căn bản không tin, cho rằng Từ Sâm còn muốn phạt y, “Tối qua bệnh viện gọi điện thoại cho anh Kim là có tình huống ngoài ý muốn, anh Kim không có cách nào mới xin nghỉ, là em hư, em muốn nhân lúc không ai trông đi quán bar chơi, không phải lỗi của anh ấy.”
Cậu nói xong liền thấy ánh mắt Từ Sâm cứng lại, sau đó rũ mắt nhìn về phía Tùng Kim đang quỳ, nhưng vẫn không có biểu hiện gì.
Cậu còn muốn nói gì đó, Từ Sâm đã nhấc chân bỏ đi, cậu không đoán được anh trai đang nghĩ gì, vừa định tiếp tục biện giải cho Tùng Kim.
Từ Sâm: “Đuổi kịp.”
Liền thấy Tùng Kim từ trên mặt đất đứng dậy, đi theo sau Từ Sâm, hai người một trước một sau lên lầu.
Cậu có chút buồn bực, cảm thấy kỳ quái, nhưng anh trai hẳn là sẽ không giận anh Kim đâu nhỉ?
*
Phòng ngủ Từ Sâm trên lầu hai
Từ Sâm khom lưng nâng cằm Tùng Kim, ngón cái hung hăng ấn lên môi dưới y, nửa phần không vui hỏi khẽ: “Tôi có bắt cậu quỳ đâu?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Tùng Kim chỉ còn lại anh, tràn ngập sự lưu luyến si mê và kiềm chế. “Thiếu gia, không có.”
Đứng trước mặt y, Từ Sâm thu tay về, ngồi thẳng dậy, giống như một đóa kiếm lan cao ngạo hiên ngang khiến Tùng Kim ao ước mà không thể với tới.
Từ Sâm xoay người ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, vẫy tay với y, “Bò lại đây.”
Tùng Kim biết, sự trừng phạt của thiếu gia đã bắt đầu rồi.