Thành phố S, quán bar S.A, âm nhạc ồn ào inh tai nhức óc.

Tề Nhân bị chấn động đến hoảng hốt, men say dâng lên, đầu óc choáng váng bước đi, trong đầu cậu nhớ lại nhiệm vụ Kiều Linh đã giao: “Tìm đại một người, xin tên và số liên lạc, chụp chung một tấm là được. Đi đi, làm không được thì về nhà nhanh.”

Đúng! Đại mạo hiểm! Cậu phải hoàn thành thử thách lớn này, tuyệt đối không thể để Kiều Linh cứ xem mình là trẻ con mãi.

Cậu muốn cho Kiều Linh thấy chỉ cần là cô yêu cầu thì cậu có thể làm được, cậu đã là một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy!

Nhưng tìm ai đây? Nhiều người quá! Cô gái này thật xinh đẹp, nhưng mà đường đột đến gần có vẻ không hay lắm…

Thôi, tìm nam đi.

Đi tới đi tới, bất tri bất giác liền đến quầy bar.

Khác với khu ghế dài, nơi đây toàn là những tay chơi lão luyện.

Tề Nhân tìm kiếm khắp nơi trong đám đông, bỗng nhiên tầm mắt chạm vào một người đàn ông sau quầy bar, cậu khẽ trừng mắt, ngây người tại chỗ.

Trong bóng tối, một chùm ánh sáng chiếu vào người đàn ông.

Sống mũi cao thẳng che đi một nửa ánh sáng khiến nửa bên mặt hắn chìm trong bóng tối, lông mày rậm, mắt hoa đào, là tướng mạo đa tình nhưng lại bạc bẽo.

Tuy nhiên lông mày sát mắt, môi mỏng, sống mũi cao, ngũ quan lập thể, đường nét khuôn mặt góc cạnh, tất cả khiến khi hắn không có biểu cảm gì cũng mang cảm giác cực kỳ hung dữ, giàu tính xâm lược.

Hắn mặc một chiếc áo khoác vest lông dê, cổ áo sơ mi tinh tế cởi hai cúc, để lộ xương quai xanh thấp thoáng phía dưới, cổ tay áo được gấp lên hai lớp, lộ ra cổ tay.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng nâng ly rượu khẽ lắc, hắn vừa cười nói hờ hững với người bên cạnh, vừa lười biếng nhấp một ngụm rượu, dáng vẻ thành thạo và điêu luyện, hẳn là đang thưởng rượu.

Khí chất tự phụ, nội liễm, toát ra khí thế của một người ở vị trí cao, rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành đầy trí tuệ.

Nhưng trong mắt Tề Nhân, tất cả những điều đó đều biến thành một tín hiệu khác: Đẹp trai quá...

Âm nhạc bốc lửa, ồn ào khắp quán bar, nhưng Tề Nhân lại chẳng nghe thấy gì, cậu chỉ nghe thấy trái tim mình đang đập điên cuồng.

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch...

Chấn động đến cậu cơ hồ không đứng vững, chỉ biết lập tức đi về phía hắn, muốn làm quen hắn, muốn trò chuyện cùng hắn, muốn nhìn thấy hắn cười với mình, muốn uống ly rượu trong tay hắn.

Tề Nhân không biết mình đã đi đến quầy bar bằng cách nào, cậu đứng trước quầy bar, thần sắc ngây ngốc, ánh mắt lại nóng bỏng vô cùng.

Hắn ngồi sau quầy bar, bưng ly rượu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ tùy ý, không biết đang nói gì.

Bỗng nhiên một bóng người chắn tầm mắt cậu, Tề Nhân bất mãn ngẩng đầu, thấy người pha chế rượu với nơ bướm và áo vest lịch thiệp mỉm cười với mình, có chút điển trai, nhưng so với hắn, thì hoàn toàn không đáng để nhìn.

“Thưa ngài, ngài muốn uống gì không?” Người pha chế mỉm cười hỏi cậu, bất động thanh sắc đánh giá Tề Nhân từ diện mạo đến trang phục, lập tức ân cần nói: “Tôi có thể gợi ý cho ngài một chút.”

Lúc này Tề Nhân đã hoàn toàn quên mất ‘nữ thần’ Kiều Linh của mình, chỉ cảm thấy có chút mệt, ngồi trước quầy bar, dùng tay chống cằm, nghĩ nghĩ, “Phiền anh giúp tôi pha một ly rượu có chút thần bí, thanh lịch, lại trưởng thành, điềm đạm, và trông đặc biệt soái! Cảm ơn.”

Người pha chế:...

Từng quen với đủ loại khách hàng kỳ lạ, người pha chế lập tức lấy lại nụ cười, khách như Tề Nhân thì vẫn chưa tính là quá kỳ lạ, “Vâng, xin ngài chờ một lát.”

Nói xong, người pha chế bắt đầu bày ra đủ loại rượu, rót vào ly pha chế, lúc ẩn lúc hiện khiến Tề Nhân nhìn mà choáng váng, cũng chắn hoàn toàn tầm nhìn của cậu về hắn.

Tề Nhân dịch ghế điều chỉnh lại vị trí, cuối cùng lại có thể nhìn thấy hắn.

Cậu si ngốc nhìn chằm chằm, hơi men khiến cậu dũng cảm hơn, chẳng hề ý thức được sự thất lễ của mình.

Hắn đang nói gì đó với người bạn bên cạnh, đuôi mày khẽ nhếch, vẻ bất cần lại khinh khỉnh, đầu ngón tay khẽ vuốt, sau đó cầm lấy điện thoại trên bàn.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu sáng lên đường nét khuôn mặt hắn, tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Người pha chế pha xong rượu, bưng đến trước mặt Tề Nhân, “Thưa ngài, rượu của ngài đã xong.”

Tề Nhân rũ mắt, thấy trước mặt là ly rượu đen sẫm thơm ngát, ẩn hiện sắc tím, bên trong còn có chút lấp lánh, quả thật rất hợp với ý tưởng của cậu về sự thần bí và thanh lịch.

Cậu hỏi: "Ly rượu này tên là gì?"

Người pha chế: “Moonlit, ngài cũng có thể gọi nó là —— Ảo cảnh đêm trăng.”

“Ảo cảnh đêm trăng...” Quả thật ở nơi thế này lại gặp được hắn, giống như một ảo ảnh, Tề Nhân lẩm bẩm, “Anh thật lợi hại, đây đúng là thứ tôi muốn!”

Người pha chế khẽ mỉm cười: “Quá khen.”

Tề Nhân không uống ly rượu này, ngược lại chỉ vào vị trí không xa phía sau người pha chế, “Phiền anh giúp tôi đem ly rượu này đưa cho vị tiên sinh kia, và thay tôi chuyển lời một câu: You're so charming (Anh thật quyến rũ).”

Người pha chế quay đầu, nhìn theo ngón tay cậu, sắc mặt khẽ thay đổi, thăm dò mở miệng: “Là vị tiên sinh tóc đỏ kia sao?”

Tề Nhân lắc đầu, “Không phải, là người bên cạnh hắn, vị tiên sinh chải tóc vuốt ngược kia, anh không thấy sao? Hắn đẹp trai lại quyến rũ ~”

Người pha chế đại khái biết cậu nói là ai, cũng chính vì biết nên biểu cảm càng trở nên kỳ lạ hơn.

Tề Nhân cho rằng hắn không muốn, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý muốn quấy rầy hắn, tôi chỉ là ngưỡng mộ hắn thôi, tôi sẽ cho anh gấp ba tiền boa, please~”

Cậu chắp tay hành lễ, thần sắc vô cùng thành khẩn.

“OK.” Không cần thì phí, người pha chế nghĩ thầm, hắn chỉ kinh ngạc vì lại có người dám tiếp cận hắn, mà lại là một cậu trai trông ngọt ngào như vậy.

Công Nghi Tu vừa trả lời tin nhắn của mẹ xong, đặt điện thoại xuống, đang định nói gì đó thì trước mặt bỗng nhiên có người đặt một ly rượu xuống bàn, hắn kinh ngạc nhướng mày, “Hôm nay tôi uống đủ rồi, không định uống thêm nữa.”

Người pha chế mỉm cười đầy ẩn ý, nghiêng người khom lưng ghé vào tai Công Nghi Tu nói: “Đây là vị tiên sinh kia gửi tặng ngài.”

Nói rồi người pha chế còn giơ tay ý chỉ hướng đó cho Công Nghi Tu, trên thực tế hắn không cần chỉ, Công Nghi Tu cũng nhìn ra được là ai.

Bởi vì người đã tặng hắn ly rượu, cậu trai tóc vàng xoăn tít kia lúc này đang nhìn chằm chằm hắn cười ngây ngô.

Thấy hắn nhìn sang, cậu còn giơ tay lên vẫy vẫy, giống như một học sinh giơ tay phát biểu khi làm được bài trong lớp.

Là một quán bar có thể nói là cao cấp ở thành phố S, những người đến đây hoặc là phú nhị đại, hoặc là những chàng trai xinh đẹp, cô gái tuấn tú đến "câu đại gia", bất kể là mùa đông, họ đều ăn mặc hở hang đủ kiểu. Duy chỉ có Tề Nhân lại có vẻ ngoài ngoan ngoãn như vậy, ăn mặc kín mít, như thể chuẩn bị đi học vậy.

Chiếc áo len cao cổ màu hồng nhạt làm tôn lên chiếc cổ thon dài của cậu. Tề Nhân cực kỳ hợp với màu hồng, nó làm làn da trắng hồng của cậu hoàn hảo hơn, giống như một quả đào vừa chín tới, vừa đáng yêu vừa mọng nước lại mê người. Cậu cười rất ngọt, đôi mắt cong cong, nhưng đôi tay lại chống cằm nhìn chằm chằm Công Nghi Tu, vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay với những đường nét ngũ quan đều lớn, vừa tinh xảo vừa nhỏ nhắn. Kể cả khi đã nhuộm tóc xoăn vàng, để tỏ vẻ trưởng thành còn đeo một bên khuyên tai đá quý màu đỏ rượu, cậu cũng hoàn toàn không thể ra dáng người lớn.

Người pha chế có đạo đức nghề nghiệp rất tốt, không cười ra tiếng, cũng không ngập ngừng, chuyển lời Tề Nhân nói: “Hắn làm tôi chuyển lời với ngài: You're so charming.”

Trong hoàn cảnh này, ăn mặc như vậy, vẻ ngoài trong sáng nhưng lại chủ động tặng rượu, có lẽ là "đánh rắn động cỏ", muốn câu được cá lớn. Người bạn xấu Phương Trọng ở bên cạnh không nghe thấy lời của người pha chế, nhưng với kinh nghiệm phong phú của mình, hắn khi nhìn thấy cậu trai vẫy tay cười ngây ngô đã nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trêu chọc huýt sáo, “WOW, là Sugar boy.”

Sugar boy nghe như đang khen Tề Nhân đáng yêu, cười lên ngọt như đường, nhưng Công Nghi Tu biết Phương Trọng, tên lưu manh già này đang ám chỉ đây là một "cheap boy" (cậu trai rẻ tiền) đang tìm kiếm đại gia, dù sao thì chính hắn cũng đã gặp không ít những cậu trai như vậy.

Bởi vậy, Công Nghi Tu liếc nhìn hắn một cái không nói gì thêm, hắn chẳng có hứng thú với những màn tiếp cận kiểu này.

Nhưng cậu trai kia đã dừng vẫy tay chào hỏi, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình, dường như đang chờ đợi một lời đáp lại.

Có lẽ ánh mắt của cậu quá đỗi nóng bỏng và mong chờ, khiến Công Nghi Tu cảm thấy nếu không đáp lại sẽ khiến cậu rất buồn và thất vọng, Công Nghi Tu không biết từ lúc nào mình lại nảy sinh chút lương tâm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play