“Amos.” Tề Nhân lẩm bẩm, nhấn mạnh lại cái tên này, giống như muốn ghi khắc nó thật chặt vào trong đầu.
Nhìn người đàn ông trước mắt có thái độ dần dần mềm mỏng, cậu chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng như đang chìm đắm trong những tầng mây rộng lớn, không thể chạm đến đáy, nhưng lại cam tâm tình nguyện lún sâu.
Tề Nhân không biết mình bị làm sao, chống cằm lại lộ ra nụ cười ngây ngô, “Một cái tên rất hay, Amos, tôi muốn số liên lạc của anh, được không?”
Da Tề Nhân rất trắng, cho dù dưới ánh đèn mờ ảo như vậy cũng có thể thấy được vết ngón tay hằn trên mặt cậu, giống như một quả đào quá chín, chỉ cần véo nhẹ một chút liền có thể rỉ ra nước.
Tề Nhân kỳ thật đã không còn tỉnh táo lắm, và cậu muốn làm gì, trong mắt Công Nghi Tu càng rõ ràng hơn bao giờ hết, cậu đúng là thú vị và đáng yêu, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Công Nghi Tu không nói gì thêm, có lẽ cậu bợm rượu này ngày mai tỉnh lại sẽ hối hận vì đã quá ‘si mê’ một người đàn ông như vậy.
Nghĩ đến đây, đuôi lông mày Công Nghi Tu khẽ nhếch lên, trầm giọng hỏi cậu: “Điện thoại đâu?”
Tề Nhân chớp chớp mắt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, đưa bằng hai tay cho hắn, “Ở đây.” Nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cậu, ngón tay dài thon, bàn tay cũng giống như cậu, tràn đầy sức sống, trông rất khỏe mạnh.
Công Nghi Tu bật cười, “Không phải em muốn hoàn thành thử thách lớn sao? Chụp chung với một người nào đó?”
Đầu óc Tề Nhân đã dần trở nên chậm chạp, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lại một lần nữa vui sướng như vỡ òa trong lòng, “Anh đồng ý chụp ảnh với tôi sao?” Nói xong lại sợ Công Nghi Tu đổi ý, vội vàng khen hắn: “Amos, anh thật là người mềm lòng nhất, lương thiện nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng thấy!”
Nghe vậy, dường như câu cuối cùng mới là trọng điểm, Công Nghi Tu không vạch trần tâm tư nhỏ của cậu, “Chụp đi, chụp xong em về sẽ có cái để giao.”
Tề Nhân không nhận ra hắn đang ‘tiễn khách’, một ý nghĩ nhỏ khác lại đột nhiên nảy sinh.
Cậu mở camera điện thoại ở chế độ tự sướng, xoay người cầm lên điều chỉnh một chút rồi hơi buồn rầu nói với Công Nghi Tu: “Amos, ở đây đèn mờ quá, chúng ta lại đứng xa, chụp không rõ.”
Công Nghi Tu đang chỉnh lại trang phục, tiện tay cài lại cúc áo ở cổ, che đi phần xương quai xanh lộ ra, tiếp đó cúi đầu cởi hai lớp cổ tay áo đã được gấp lên.
Khi Tề Nhân xoay đầu nói chuyện với hắn, hắn vẫn chưa có động tác gì, chỉ khẽ ngước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn thế nào?”
Tề Nhân ngây người, bị ánh mắt kia làm cho giật mình, tim đập lại bắt đầu nhanh hơn, “Tôi muốn anh đứng cạnh tôi, cùng tôi chụp ảnh, được không?”
Công Nghi Tu khẽ gật đầu, sau khi chỉnh lại tay áo, hắn xoay người cầm lấy chiếc áo khoác gió đặt trên lưng ghế.
Khi thấy vị trí của Phương Trọng đã trống không, hắn cũng không hề ngạc nhiên, nghĩ rằng lại bị "tiểu tình nhân" nào đó gọi đi rồi, hắn vừa bước ra ngoài vừa mặc áo khoác vào.
Tề Nhân nhìn chằm chằm hắn, cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, sau đó thấy hắn đi ra từ phía trái quầy bar, bước chân hơi nhanh nhưng vững vàng.
Vạt áo khoác gió đung đưa theo mỗi bước chân, vẽ nên từng đường cong tựa hồ mang theo sự lạnh lùng.
Đợi đến khi hắn đứng trước mặt, Tề Nhân vẫn chưa hoàn hồn.
Cao quá, vạm vỡ quá...
Ban nãy cách quầy bar cậu vẫn chưa cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch thể hình giữa hai người, giờ phút này mới phát hiện Amos hình như rất cao, chắc phải tầm một mét chín.
Hơn nữa hắn nhất định đã từng tập gym, cơ bắp tuy không quá rõ ràng, nhưng hình thể vô cùng hoàn hảo, đường nét uyển chuyển, làm chiếc áo khoác gió này trở nên đầy khí chất, thân hình này hoàn mỹ hệt như tượng thần Apollo.
Muốn vẽ hắn...
Cậu đang đánh giá Công Nghi Tu, Công Nghi Tu đương nhiên có thể nhận ra, nhưng khi nhìn lại thì hắn cũng không thể rời mắt.
Khi cách quầy bar còn một chút khoảng cách, hắn sẽ không nhìn kỹ như vậy, giờ mới phát hiện... Đôi mắt cậu trợn to, con ngươi đen trắng rõ ràng, trong suốt như nước, trong hoàn cảnh này lại mang nét ngây thơ và lương thiện khác biệt.
Sống mũi cao, bờ môi đầy đặn, mái tóc vàng làm tôn lên làn da của cậu, trông giống như màu sắc bẩm sinh.
Công Nghi Tu chợt nhớ tới, cháu gái hắn cất giữ một đống búp bê, Tề Nhân trông hệt như búp bê BJD thành tinh đứng trước mặt hắn vậy.
Thân hình mảnh khảnh, thấp hơn hắn cả một cái đầu, khí chất vừa trong sáng vừa ngoan ngoãn.
Chiếc áo len cao cổ màu hồng nhạt đơn giản được cậu mặc lên trông mềm mại, lười biếng, thoải mái lại đáng yêu, khiến người ta rất muốn đưa tay ra xoa xoa, không biết là muốn xoa áo len hay là muốn xoa mặt cậu, hay tay cũng được...
Công Nghi Tu nhịn không được nhíu mày, muốn nói lại thôi, hai người không nói gì, tuy đối mặt chỉ trong ba giây nhưng lại như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài.
Bất kể là tư sắc hay khí chất, cậu đều hiếm có, nhưng Công Nghi Tu cũng chỉ là thưởng thức người đẹp mà thôi, nếu người cậu coi trọng là Phương Trọng, có lẽ lúc này đã thành công rồi.
Ngay khi Công Nghi Tu định phá vỡ sự im lặng, hắn thấy Tề Nhân khẽ rũ mắt, hàng mi đậm run rẩy, cậu hơi mím môi dưới, ngay sau đó, cả khuôn mặt dần dần đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng dần dần đỏ hơn.
Cậu rụt cổ lại, như thể muốn vùi mình vào bên trong chiếc áo len.
Từ góc độ của Công Nghi Tu, cậu càng giống một quả đào mọng nước, hồng hào quyến rũ.
Mọng nước...
Công Nghi Tu trước đây khi nghe mẹ hắn dùng từ này để hình dung con của người dượng thứ hai, hắn luôn khịt mũi coi thường.
Trẻ ba tuổi đã ra dáng cứng nhắc, không có gì để khen thì mới phải khen "mọng nước" thôi, mà nay chính hắn lại có thể cảm nhận một cách chân thật như thế nào là “mọng nước”.
Thu lại ánh mắt, sắp xếp lại suy nghĩ, Công Nghi Tu trầm giọng hỏi cậu: “Không chụp sao?”
“Chụp! Chụp.” Giọng Tề Nhân run lên, lần nữa mở camera điện thoại, giơ tay lên, mang theo đầy bụng vui sướng cẩn thận từng chút tiến gần hắn, “Không đứng gần hơn, hình như không chụp rõ được đâu.”
Công Nghi Tu như không nhận ra sự bối rối của cậu, khẽ khom lưng, “Như vậy thì sao?” Tề Nhân cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dường như càng cao, Amos vừa khom lưng, vừa lúc dán đến gần mình hơn, gần đến nỗi dường như cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Amos.
Cậu nhìn hai người ở trong điện thoại đứng rất gần nhau, khẽ thất thần.
Công Nghi Tu cho rằng cậu không ấn được nút chụp, liền giơ tay khẽ chạm vào màn hình điện thoại, Tề Nhân theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn hắn, bức ảnh lưu lại chỉ có nửa bên mặt hắn.
“Chụp xong rồi.” Công Nghi Tu đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhắc nhở cậu.
Tề Nhân thu lại điện thoại, vừa rồi Amos đứng quá gần, cậu không biết vì sao lại căng thẳng đến mức không thể nói nên lời, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy ly rượu trên quầy bar, theo bản năng liền bưng lên uống một hơi cạn sạch, ý đồ xóa tan sự ngượng ngùng không biết làm sao này.
“Em...” Công Nghi Tu không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cậu uống một hơi cạn sạch ly ‘Ảo cảnh đêm trăng’ đó.
Tề Nhân nín một hơi uống xong, cho rằng cuối cùng cũng có thể bình phục nhịp tim, nào ngờ, “Oẹ...” Ly rượu cay độc và đắng chát khiến cậu theo bản năng nôn khan một tiếng.
Hắn nhanh chóng che miệng lại, may mắn là không nôn ra, sau đó cậu ngước mắt nhìn Công Nghi Tu, uỷ khuất giải thích, “Rượu gì vậy? Khó uống quá.”
Công Nghi Tu bất đắc dĩ trả lời, “Ảo cảnh đêm trăng” độ cồn không quá cao, nhưng cũng tuyệt đối không thấp.
Nhìn thấy cậu bé này, Công Nghi Tu biết ngay cậu không quen uống rượu, vốn dĩ đã choáng váng rồi, giờ lại biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
“Bạn của em đâu?”
Tề Nhân ngẩn ra, “Ly rượu tôi tặng cho anh khó uống vậy sao?”
“Không, không khó uống, là em không quen uống thôi.” Công Nghi Tu trả lời, quay đầu giơ tay ra hiệu cho người pha chế, xin một ít kẹo giải rượu cho cậu.
Tề Nhân cảm thấy hơi thở của mình đều mang theo cồn, cả đầu đều choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng như không phải của mình.
Cậu đưa tay ra, không biết vịn vào đâu, chỉ biết xin lỗi Công Nghi Tu: “Thật xin lỗi, Amos, lần sau tôi sẽ mời anh uống rượu khác. Người pha chế kia trình độ kém thật! Sao có thể pha ly rượu khó uống như vậy cho anh uống chứ?”
Người pha chế vừa cầm kẹo giải rượu đi tới:...
“Anh Tu, kẹo giải rượu.” Người pha chế giả vờ không nhìn thấy cậu trai đang dựa vào lòng Công Nghi Tu, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên.
Công Nghi Tu nhận lấy kẹo, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn cũng biết lúc này mà đưa kẹo cho cậu có khi còn bị nghẹn.
Tề Nhân đâu có biết mình đã say, cậu chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt ướt át sáng long lanh nhìn chằm chằm Công Nghi Tu, thật sự là đẹp và đáng yêu quá mức, khiến Công Nghi Tu cũng phải khựng lại một chút.
Lúc cậu nhào tới, vốn dĩ Công Nghi Tu có thể tránh, nhưng hắn đã tạm dừng một giây, cuối cùng vẫn không tránh.
Mặc dù hắn có chứng sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, nhưng khi Tề Nhân nhào lên hắn chỉ nhăn mày, không hề cảm thấy chán ghét như trong tưởng tượng.
“Amos, tôi đã nói với anh chưa nhỉ? Anh thật sự... thật sự..” Tề Nhân lẩm bẩm, không nói hết câu.
Công Nghi Tu khẽ nhướng mày, “Tôi cái gì?”
Tề Nhân ngây ngốc cười một cái, Công Nghi Tu vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cậu, nhưng Tề Nhân chỉ là dựa đầu vào vai hắn.
Công Nghi Tu vừa định đẩy cậu ra thì nghe Tề Nhân bỗng nhiên ‘oẹ’ một tiếng, ngay sau đó liền nôn ra...