Ở trước ánh mắt chờ đợi của cậu trai như vậy, mặc cho ai cũng không thể làm lơ hay từ chối, Công Nghi Tu cũng là người phàm, đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi, nhưng hắn không uống ly rượu kia, đứng dậy đi về phía quầy bar.

Tề Nhân nín thở, ngây ngốc mở to hai mắt, nhìn hắn càng ngày càng gần.

Càng gần, sức ảnh hưởng của hắn càng lớn, nhất thời trái tim cậu như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, chỉ biết chăm chú nhìn hắn.

Tề Nhân chưa bao giờ có cảm giác như vậy, kể cả khi đối mặt với Kiều Linh.

Đây là cảm giác gì?

Cậu không hiểu.

Rõ ràng đối phương cũng là đàn ông giống cậu, nhưng Tề Nhân lại cảm giác mình hoàn toàn bị hắn mê hoặc, tại sao lại như vậy?

“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Công Nghi Tu hỏi cậu, giọng nhàn nhạt, không nóng không lạnh. “Tôi...” Tề Nhân nghẹn lại, cậu cũng không biết mình có chuyện gì. Nói lắp bắp, bỗng nhiên nhớ đến nhiệm vụ Kiều Linh giao, “Có thể... có thể cùng tôi chụp một tấm ảnh không?”

Tề Nhân nói xong lại khẳng định lặp lại một lần, “Đúng! Tôi, tôi muốn chụp chung với anh một tấm ảnh! Có, có thể không?” Trời ơi! Tại sao lại không thể khống chế nói lắp, giọng run run và mơ hồ thế này.

Công Nghi Tu thu hết phản ứng của cậu vào mắt.

Hắn không phải chưa từng bị tiếp cận, đương nhiên biết người trước mặt đang nghĩ gì.

Những thủ đoạn, dù ngây ngô hay trưởng thành quyến rũ hắn đều đã trải qua, trước đây ngoài sự thiếu kiên nhẫn ra thì chỉ có lờ đi.

Bởi vậy, hành động và phản ứng của Tề Nhân đều nằm trong dự liệu của Công Nghi Tu, nhưng lại có chút không giống.

Lần bị tiếp cận này, Công Nghi Tu không hề thấy khó chịu, thậm chí cảm thấy vô cùng thú vị.

Lý do rất tệ, cách tiếp cận cũng rất tệ, nhưng lại vô cùng thành khẩn, không giấu được vẻ ngượng ngùng, giọng nói run rẩy đã bộc lộ ý nghĩ chân thật của cậu, khiến người ta rất khó từ chối. 

Nhưng... “Xin lỗi, tôi không phải minh tinh, không thích chụp ảnh chung với người khác.” Mặc dù vậy, Công Nghi Tu vẫn lạnh nhạt từ chối, “Cảm ơn em đã tặng rượu, nhưng tôi sẽ không uống.”

“A...”

Sau khi nghe hắn từ chối, Công Nghi Tu thấy đuôi mắt cậu sụp xuống ngay lập tức, đôi mắt tròn long lanh nước, có thể thấy rõ sự thất vọng. Nhưng cậu vẫn không chịu rời mắt khỏi hắn, theo bản năng cắn môi đến trắng bớt, càng nhìn càng đáng thương.

Công Nghi Tu định rời đi thì nghe thấy cậu lại mở miệng, nói rất nhanh, âm lượng tăng lên, “Xin lỗi! Tôi không có ý mạo phạm anh, chụp ảnh chung chỉ là một nhiệm vụ trong thử thách của tôi thôi, tôi... chỉ là muốn tìm một cái cớ để tặng rượu cho anh. Mặc kệ anh có chụp hay không, ly rượu đó đều chỉ thuộc về anh. Người pha chế nói nó tên là Moonlit, tôi rất thích cái tên này, bởi vì trong buổi tối này, gặp được anh giống như bước vào ảo ảnh đêm trăng vậy, đẹp đến không chân thật!”

Thấy hắn quay đầu lại nhìn về phía mình, Tề Nhân thoáng yên tâm, tự tin hơn hẳn, vẻ thất vọng vừa rồi hoàn toàn biến mất, lấy hết can đảm hỏi hắn: “Nếu... anh không ghét tôi, có thể nếm thử ly rượu chỉ thuộc về anh được không? Xin hãy thử đi, có lẽ nó sẽ không làm anh thất vọng. Anh tốt như vậy, nó sẽ không làm vấy bẩn anh đâu.”

Tầm mắt Công Nghi Tu dần dần bị bàn tay cậu đang nắm chặt, cùng với đôi mắt ướt đẫm thu hút, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng, tai đỏ đến mức gần như muốn rỉ máu, cả người tựa như một quả đào chín mọng.

Nhưng cho dù rất căng thẳng, cậu cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, lời nói và cách đặt câu giống như đang viết văn vậy, tuy trôi chảy nhưng lại không quá thông dụng trong đời sống.

Công Nghi Tu khẽ nhướng mày, mơ hồ đoán được khẩu ngữ tiếng Trung của cậu không được tốt lắm.

Chỉ là Công Nghi Tu rất ít khi được người ta khen như vậy, những lời như ‘gặp được anh giống như bước vào ảo ảnh đêm trăng’ ‘đẹp đến không chân thật’... giống như đang đọc một bài diễn văn kính cẩn trước ‘thần tượng’.

Mặc dù bị hắn lạnh lùng từ chối thì sẽ thất vọng, nhưng cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng để tiếp tục đấu tranh vì bản thân.

Cậu thành khẩn lại không mạo phạm, mục đích rõ ràng và thẳng thắn khiến người khác không thấy khó chịu, hơn nữa cậu ta dường như không phải loại ‘Sugar boy’ kia.

Sau khi Tề Nhân nói xong, chỉ thấy Công Nghi Tu dừng lại một chút, tiếp theo xoay người rời đi, tức khắc cậu rơi vào sự thất vọng tột độ, cậu tự hỏi rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu?

Nhưng ngay sau đó, cậu lại thấy Công Nghi Tu đi đến vị trí vừa ngồi, khom lưng cầm lấy ly rượu, đưa lên gần môi, nhấp một ngụm, yết hầu khẽ lên xuống.

Tề Nhân kinh ngạc một thoáng, ngay sau đó yết hầu cậu cũng không kìm được mà nuốt một cái, trên mặt hiện ra ý cười, hắn thật sự đã uống rồi!

Công Nghi Tu quay đầu lại thì thấy cậu đỏ bừng mặt, cười vẻ mãn nguyện đáng yêu. Hai má ửng hồng, nếu không phải mái tóc vàng, trông cậu thật giống một em bé phúc lộc trong tranh Tết.

Nhìn thấy cảnh ấy, Công Nghi Tu cũng nhịn không được cong môi mỉm cười, cậu không phải loại người kia, là chính mình đã nghĩ sai rồi.

“Rượu không tệ lắm.” Công Nghi Tu đặt ly rượu trước mặt Tề Nhân, giọng điệu đã hòa hoãn hơn rất nhiều so với ban nãy.

Phương Trọng ở phía sau Công Nghi Tu như nhìn thấy ma quỷ. 

Anh Tu không chỉ không từ chối, còn uống cạn ly rượu sao? Lại còn quay về nói chuyện với cậu trai kia? Thậm chí còn cười?

Phương Trọng đánh giá xung quanh, chỉ cảm thấy thật huyền ảo. 

Mười mấy năm làm bạn với nhau, tuy anh Tu trông rất lãng tử, có vẻ tùy tiện, nhưng Phương Trọng biết gã này là một người rất nghiêm túc, một bộ quy củ, với bản thân lại có những yêu cầu gần như hà khắc. 

Hắn nói uống bao nhiêu rượu là uống bấy nhiêu, tuyệt đối không uống thêm một ngụm., việc nói hôm nay phải hoàn thành thì tuyệt đối không kéo dài đến ngày mai, người có thể khiến hắn không từ chối, tuyệt đối đã trải qua sự chọn lọc của hắn rồi.

Mà hôm nay là lần đầu tiên Phương Trọng thấy hắn phá lệ uống thêm một ngụm rượu. 

Đừng tưởng đó chỉ là một ngụm rượu!

Phương Trọng kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, bắt chéo chân khẽ đung đưa, nhíu chặt mày, thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘chậc’, tình thế rất nghiêm trọng rồi!

Nhưng mà còn chưa cảm thán được bao lâu, Phương Trọng lại gãi đầu, sao mình cảm thấy giống như trợ lý của một tổng tài bá đạo trong phim ngắn, thường xuyên phải kinh ngạc cảm thán trước hành vi của tổng tài, để làm nổi bật sự đặc biệt của nữ chính... Rõ ràng tôi cũng là một tổng tài cơ mà? Phương Trọng trợn trắng mắt.

Bên phía Phương Trọng đầu óc đang bão táp, Công Nghi Tu hoàn toàn không biết, hiện tại trong mắt hắn chỉ có cậu trai trước mặt, biểu cảm của cậu rất tự do, trong lòng nghĩ gì, đều viết hết trên mặt.

Tựa như lúc này cậu cười với mình không giấu được sự vui sướng, kích động, đôi mắt sáng lấp lánh, má lúm đồng tiền sâu hơn, chỉ vì mình đã uống ly rượu cậu tặng mà đã vui vẻ đến như vậy.

“Thật vậy chăng?” Tề Nhân cảm giác giọng mình vui đến mức bay bổng, “Tốt quá, anh thích là được rồi, sau này tôi còn có thể tiếp tục mời anh uống rượu không?”

Có lẽ bị sự vui vẻ của cậu làm lây, thần sắc Công Nghi Tu cũng càng ngày càng hòa hoãn, khác hẳn vẻ lạnh lùng xa cách ban nãy, “Tại sao lại muốn mời tôi uống rượu?”

Tề Nhân giật mình, “Ừm... Anh không thích uống rượu thì tôi có thể mời anh cùng ăn cơm không? Anh thích đồ ăn Trung Quốc hay đồ Tây? Tôi có một nhà hàng rất thích, tôi cảm thấy họ nên tiếp đón những vị khách như anh.”

Cách nói chuyện của cậu thật sự rất thú vị, âm nhạc ồn ào ở sàn nhảy cũng trở nên mờ nhạt trong tai Công Nghi Tu, chỉ còn nghe thấy giọng nói của cậu.

Công Nghi Tu hỏi cậu, “Vì sao lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì anh rất đặc biệt!” Tề Nhân có chút không biết nên hình dung thế nào, tròng mắt xoay đi xoay lại, băn khoăn không thôi, “Dù sao thì chính là rất đặc biệt, tôi muốn họ đã từng tiếp đón những vị khách như anh...”

Công Nghi Tu lẳng lặng nhìn cậu, nhìn cậu rối rắm một lúc lâu, sau đó như không nghĩ ra được lý do, mím môi, vẻ cam chịu. “Thôi được, tôi thừa nhận đây là lý do tôi muốn mời anh ăn tối nên mới bịa ra, có thể họ sẽ không thực sự cần tiếp đón anh, nhưng mà... tôi rất cần!”

Sự thành thật này thật đáng yêu.

Công Nghi Tu cong môi, “Tôi sẽ xem xét.”

“Cái gì?” Tề Nhân khó hiểu.

Công Nghi Tu vuốt ve thành ly rượu, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ: “Tôi sẽ vì sự thành thật của em mà xem xét chấp nhận lời mời của em, giống như em vừa thẳng thắn nói ra lý do tặng tôi ly rượu này vậy.”

Hắn nhìn về phía Tề Nhân, trầm giọng nói: “Thành thật là mạch máu của cuộc sống.”

Tề Nhân cái hiểu cái không, chỉ biết hắn đang khen mình, hơn nữa cũng không hề phản đối việc cùng mình ăn tối, “Thế thì tôi có thể biết tên anh không? Tôi tên Tề Nhân.”

“Amos.” Công Nghi Tu trả lời, “Gọi tôi là Amos.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play