Một cánh tay thon dài túm lấy tay Bổng Ngạnh, tay còn lại thẳng tay đấm cho hắn một cú.
Bổng Ngạnh ăn trọn cú đấm, vốn không định bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy bộ quân phục trên người đối phương, lập tức chùn bước. Mấy năm nay chỉ có đám con cháu trong khu đại viện mới mặc kiểu đó, đụng vào không phải người nên đụng. Hắn để lại một câu hăm dọa: "Cứ chờ đấy", rồi bỏ chạy.
Diệp Quốc Hoa mắng: "Sao em liều thế, dám đi cùng loại người như tên điên đó!"
Dịch Mộng lạnh nhạt đáp: "Người ta bình thường mà, có điều... anh làm gì ở đây?"
Thật ra là vì quá nhớ cô, Diệp Quốc Hoa mới lén đến xem cô một chút. Không ngờ lại thấy có người dám ra tay với cô, không kìm được liền lao vào. Nhưng sao cậu dám nói thật?
"Anh ra ngoài hít thở không khí."
Dịch Mộng gật gù, xoay người định đi.
Thấy cô sắp đi, Diệp Quốc Hoa giữ tay cô lại: "Em mới lớn từng này, đã có người giới thiệu đối tượng rồi?"
"Nghe lén bọn em nói chuyện?"
Bị Dịch Mộng nhìn bằng ánh mắt lạnh tanh, tim Diệp Quốc Hoa đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả đời này cậu xem như thất thủ dưới tay cô gái này rồi.
Thấy cậu ngẩn người nhìn mình, Dịch Mộng hơi bất lực: "Em nói rõ ràng với anh từ lần trước rồi, sao còn tìm đến?"
Nhớ lại những lời lạnh lùng trước đó, mắt Diệp Quốc Hoa lập tức đỏ hoe: "Anh biết làm sao được... ai bảo anh thích em."
Thấy cậu như vậy, Dịch Mộng cũng xót xa, thở dài rồi nhón chân xoa đầu cậu.
Diệp Quốc Hoa thấy cô mềm lòng, liền tranh thủ: "Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, không làm người yêu cũng có thể làm bạn, đúng không?"
Dịch Mộng dịu giọng: "Tùy anh."
Về đến nhà, Dịch Mộng lập tức kể chuyện Bổng Ngạnh tìm mình gây chuyện cho ba nghe. Cô không phải người chịu uất ức mà im lặng cho qua.
Nghe xong, Dịch Trung Hải tức giận nghiến răng, nhưng mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, vỗ về con gái.
Hôm sau đi làm, ông tìm đến tổ trưởng phân xưởng: "Chủ nhiệm, Tần Hoài Như làm việc quá chậm, ảnh hưởng tiến độ cả tổ. Có thể chuyển bà ấy sang tổ khác không?"
Chủ nhiệm hơi ngạc nhiên. Trước đây Tần Hoài Như lười nhác cũng nhờ dựa hơi Dịch Trung Hải mà yên thân. Tuy vậy, nể tình ông, chủ nhiệm cũng gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ chuyển bà ấy sang tổ khác."
Dịch Trung Hải hài lòng, đưa chủ nhiệm một gói thuốc rồi quay lại phân xưởng. Trước đây vì nể mặt Giả Đông Húc, ông mới để Tần Hoài Như bám theo trong tổ, mắt nhắm mắt mở cho qua. Giờ thì để xem tổ khác có ai chịu nổi bà ta không.
Chiều hôm đó, Tần Hoài Như nhận được thông báo chuyển tổ. Mắt đỏ hoe, bà ta hỏi chủ nhiệm: "Tôi đang làm tốt mà, sao lại bị điều đi?"
Chủ nhiệm nhìn người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được chút nhan sắc, mềm lòng nói khẽ: "Tổ của Dịch Trung Hải bảo bà làm việc chậm quá."
Ra khỏi văn phòng, Tần Hoài Như đứng chết lặng. Bà biết, việc bị điều chắc chắn là do chuyện Bổng Ngạnh tìm Dịch Mộng. Bà chưa biết rằng con trai mình suýt nữa đã ra tay với người ta, chỉ nghe nó nói bị hiểu lầm, bị người ta đánh oan.
Tối hôm đó, Ngốc Trụ tới nhà Dịch Trung Hải uống rượu. Uống qua vài vòng, Ngốc Trụ hỏi: "Sao anh lại chuyển tổ của Tần Hoài Như vậy?"
Dịch Trung Hải biết ngay ông ta tới là để xin cho bà ta. Không vòng vo, ông kể lại chuyện hôm qua Bổng Ngạnh suýt đánh Dịch Mộng.
Ngốc Trụ nghe xong thì im lặng. Ai trong tứ hợp viện mà chẳng biết Dịch Mộng là cục cưng trong nhà họ Dịch, làm sao chuyện đó có thể cho qua.
Tần Hoài Như vẫn đang ngồi ở nhà chờ tin. Thấy Ngốc Trụ ra khỏi nhà họ Dịch liền vội chạy tới hỏi.
Hai người ra góc khuất nói chuyện. Ngốc Trụ thẳng thắn: "Không thay đổi được. Bổng Ngạnh suýt đánh Dịch Mộng, ông ấy không tức giận mới lạ."
Tần Hoài Như ấm ức: "Nó có kể gì đâu! Mà cũng đâu thể đổ hết lỗi cho Bổng Ngạnh. Nếu không phải ông ta không chịu gả Dịch Mộng cho nó, thì nó đâu có nổi giận đến mức đó."
Ngốc Trụ thấy cả nhà họ Giả đúng là biết mơ mộng. Dù ông có xem Bổng Ngạnh như con, cũng không thể giả vờ nói hai đứa nó xứng đôi: "Bà về nói với Bổng Ngạnh đừng mơ tưởng Dịch Mộng nữa. Tôi đi ngủ đây."
Tần Hoài Như nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng bực tức, cảm thấy ai cũng coi thường con trai mình.
Về đến nhà, bà vừa vào thì Giả Trương Thị sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Đổi tổ được không?"
Thấy bà lắc đầu, Giả Trương Thị giận dữ mắng: "Cái ông Dịch đó cũng nhỏ nhen quá! Ngốc Trụ cũng chẳng làm được gì!"
Tần Hoài Như không muốn tiếp tục chuyện này, liền chuyển đề tài: "Bổng Ngạnh thu dọn đồ xong chưa?"
Giả Trương Thị: "Con bé con sớm đã thu dọn cho nó rồi. Về thăm nhà gì mà vài ba ngày, mai lại phải xuống quê chịu khổ rồi."
Tần Hoài Như nghe vậy cũng thấy chán, chẳng buồn nói gì thêm, đứng dậy đi xem con trai ngủ ra sao rồi tự mình ôm bụng đầy tâm sự đi ngủ.
Sau khi Bổng Ngạnh rời đi, nhà họ Dịch sống yên ổn như thường, ngoài chuyện mối quan hệ với nhà họ Giả càng ngày càng căng.
Diệp Quốc Hoa lại đến Cung Tiêu Xã tìm Dịch Mộng. Cậu phát hiện ra Diệp Phương nói đúng, chỉ cần mặt dày một chút, giả vờ đáng thương, Dịch Mộng sẽ không nỡ từ chối. Dù cô không yêu cậu, nhưng bao năm làm bạn không phải là giả.
"Mai tụi mình đi trượt băng ở Thập Sát Hải đi. Có em gái anh, Tiếu Xuân Sinh, Hiểu Mai với mấy người nữa."
Dịch Mộng liếc cậu một cái: "Anh không biết rút kinh nghiệm à? Lần trước ngã còn chưa đủ đau sao?"
Bị cô liếc một cái, tim Diệp Quốc Hoa lại đập loạn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng cỏi: "Lần đó là tai nạn thôi."
Thấy cô vẫn chưa đồng ý, Diệp Quốc Hoa bèn trợn mắt nhìn cô với vẻ đáng thương, giọng đầy ấm ức: "Đến chút yêu cầu này em cũng không chịu đáp ứng với anh sao?"
Dịch Mộng đau đầu, xoa xoa huyệt Thái Dương, cố kiềm chế không cho cậu một đấm: "Đừng giả vờ đáng thương nữa. Đi thì đi!"
Diệp Quốc Hoa lập tức đổi sắc mặt, cười tít mắt: "Vậy mai anh đến đón em."
Thấy Dịch Mộng gật đầu, cậu hí hửng về nhà.
Về đến nơi, Diệp Phương thấy anh trai đang nằm dài trên ghế sofa, vừa ăn táo vừa nghêu ngao hát. Cô ngồi xuống hỏi: "Tiến triển thuận lợi chứ?"
Diệp Quốc Hoa ngồi bật dậy, giơ ngón tay cái: "Phương tử, em đúng là cao tay!"
Diệp Phương mặt tỉnh bơ nhận lời khen, rồi tiếp tục phân tích: "Dịch Mộng là người rất lý trí. Kiểu người này rất khó rung động, mà có rung động cũng không sâu. Nhưng người như vậy lại dễ bị ràng buộc bởi trách nhiệm và tình nghĩa. Mối quan hệ bạn bè mười mấy năm của hai người chính là lợi thế. Chỉ cần anh tiếp tục bám lấy, cô ấy sớm muộn cũng là của anh."
Diệp Quốc Hoa gật đầu lia lịa. Đúng thật, Dịch Mộng là người cực kỳ lý trí.