Diệp Quốc Hoa sững người.
Tiếu Xuân Sinh thấy vậy liền vội vàng phá vỡ không khí: "Ăn cơm đi, tớ đói rồi."
Diệp Quốc Hoa cũng tranh thủ bẻ lái: "Ăn cơm, ăn cơm."
Thấy vậy, Dịch Mộng cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ cảm thấy dạo này Diệp Quốc Hoa rất kỳ lạ. Cậu ta hay chạm vào tay chân cô, phản ứng hôm nay cũng lạ thường. Linh cảm thoáng lóe lên trong đầu cô – chẳng lẽ Diệp Quốc Hoa thích mình?
Nếu thật là vậy, cô phải nói rõ với cậu ấy. Hai người không hợp. Với hoàn cảnh gia đình của Diệp Quốc Hoa, ba mẹ cậu nhất định hy vọng cậu kết hôn với người có thể giúp ích cho tương lai. Còn ba của cô luôn mong cô sinh thêm một đứa con để nối dõi họ Dịch. Như vậy thì càng không thể.
Diệp Quốc Hoa gắp cho cô một miếng thịt bò xào mềm: "Ăn đi, món này ngon lắm, chắc chắn em thích."
Dịch Mộng ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi im lặng ăn miếng thịt bò.
Cô biết, sau hôm nay có lẽ mình sẽ mất đi người bạn này. Cô vẫn còn rất luyến tiếc, cậu ấy thực sự đối xử rất tốt với cô.
Ăn cơm xong, Diệp Quốc Hoa đưa Dịch Mộng về nhà.
Sắp tới đầu ngõ tứ hợp viện, Dịch Mộng mở lời: "Diệp Quốc Hoa, Anh... có phải thích em không?"
Diệp Quốc Hoa bị hỏi bất ngờ, lúng túng không biết nói gì, hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần để thổ lộ: "Sao em lại... lại hỏi vậy..."
Nhìn phản ứng của cậu, Dịch Mộng càng chắc chắn linh cảm của mình. Cô dứt khoát từ chối: "Diệp Quốc Hoa, em không thích anh."
Câu nói như dội một chậu nước lạnh lên đầu Diệp Quốc Hoa. Mắt đỏ hoe, cậu vẫn cố hỏi: "Tại sao? Anh làm gì không tốt? Em nói đi, anh có thể thay đổi."
Dịch Mộng nhìn cậu, trong lòng vẫn đau, dù sao cũng là tình cảm bao nhiêu năm, nhưng vẫn phải cứng lòng: "Anh không có gì không tốt. Chỉ là... chúng ta không hợp."
Diệp Quốc Hoa cố kìm nước mắt, lòng tự trọng không cho phép cậu hỏi thêm nữa: "Được rồi, anh hiểu rồi."
Dịch Mộng lại buông thêm một câu cuối: "Sau này... chúng ta đừng gặp lại nữa."
Trái tim Diệp Quốc Hoa như vỡ nát. Dịch Mộng thật sự quá tàn nhẫn. Cậu quay người, không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa đạp xe rời đi.
Dịch Mộng nhìn theo bóng lưng cậu, biết hôm nay cậu rất đau lòng. Nhưng cô không thể vì cậu thích mình mà cứ mập mờ, lợi dụng tình cảm đó. Dù bây giờ đau, nhưng thời gian sẽ xoa dịu tất cả.
Diệp Quốc Hoa phóng xe về nhà, không nói một lời, bước thẳng vào phòng, không buồn chào Diệp Phương đang ngồi phòng khách.
Diệp Phương thấy anh trai như vậy thì lo lắng, gõ cửa phòng anh. Một lúc sau, Diệp Quốc Hoa mới mở cửa, mắt đỏ hoe.
"Anh vừa khóc à?"
Diệp Phương ngạc nhiên hỏi. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy anh trai khóc sau khi lớn.
Diệp Quốc Hoa xoa mắt: "Vừa nãy có cát bay vào mắt, nên dụi hơi mạnh."
"Anh nghĩ em là con ngốc chắc?"
Biết không thể giấu được, Diệp Quốc Hoa không đáp, quay lại nằm vật lên giường, nhìn trần nhà với vẻ chán chường.
Diệp Phương đóng cửa lại, kéo ghế tới ngồi bên cạnh giường: "Anh bị Dịch Mộng từ chối rồi phải không?"
Diệp Quốc Hoa ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao em biết?"
"Biểu hiện của anh rõ rành rành ra đấy. Dù Dịch Mộng không nhạy cảm, nhưng thông minh như cô ấy thì sớm muộn cũng nhìn ra. Cô ấy mà không thích anh, chắc chắn sẽ từ chối thẳng thắn. Vừa nãy anh đưa cô ấy về, đúng không?"
Diệp Quốc Hoa nghe xong càng thêm đau lòng: "Em đoán đúng. Cô ấy từ chối anh rồi. Còn nói... sau này đừng gặp lại. Sao cô ấy có thể tàn nhẫn như vậy? Không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn mà..."
Diệp Phương hiểu rất rõ anh trai mình. Từ nhỏ đã luôn đi theo sau Dịch Mộng, tình cảm cực kỳ sâu đậm.
Theo quan sát của cô, trừ khi Dịch Mộng đột ngột kết hôn, nếu không anh trai cô sao có thể buông tay chỉ vì vài câu nói.
"Vậy anh định từ bỏ thật à?"
Diệp Quốc Hoa tức tối ngồi bật dậy: "Không đời nào! Nếu anh từ bỏ, con nhóc vô lương tâm đó nhất định sẽ quên mất anh. Anh nuôi cô ấy lớn như vậy, sao có thể để người khác dễ dàng chiếm được."
Diệp Phương vốn đã đoán trước, nhưng vẫn cảm thấy anh trai mình thật ngốc nghếch. Cô thở dài, nói một câu "Tùy anh", rồi quay người về phòng.
Vì bị Dịch Mộng từ chối, Diệp Quốc Hoa buồn bã ở nhà mấy hôm, tạm thời không đến tìm cô nữa.
Hôm đó, Bổng Ngạnh từ vùng quê trở về thăm nhà. Bữa cơm tối nhà họ Giả đặc biệt đầy đủ.
Trong lúc ăn, Bổng Ngạnh ngậm miếng thịt trong miệng, nói với mẹ: "Mẹ, con 23 tuổi rồi, cũng nên lấy vợ thôi."
Tần Hoài Như có vẻ khó xử: "Giờ con vẫn là thanh niên trí thức, chuyện tìm đối tượng không dễ, mà kết hôn rồi thì ở đâu? Nhà mình cũng chẳng còn phòng trống."
Bổng Ngạnh: "Mẹ xem Dịch Mộng thế nào? Cưới xong con với cô ấy có thể ở nhờ nhà họ Dịch."
Giả Trương Thị nói: "Vậy chẳng phải là con rể ở rể à? Bà không đồng ý."
Bổng Ngạnh: "Bà nội, đâu phải ở rể, chỉ là ở tạm thôi. Sau này có nhà riêng thì dọn ra. Mà cưới được Dịch Mộng thì nhà họ Dịch chẳng phải là của mình hết sao?"
Giả Trương Thị nghĩ cũng có lý, liền không phản đối nữa.
Tần Hoài Như vẫn tỏ ra lo lắng: "Dịch Mộng điều kiện tốt như vậy, Đại gia có chịu gả con gái không?"
Cô gái nhỏ bên cạnh chen vào: “Đại gia còn muốn Dịch Mộng sinh đứa con thứ hai theo họ Dịch cơ mà, ai chịu được yêu cầu như vậy chứ? Bỏ qua lần này, sau này họ kiếm đâu ra người chịu?"
Người nhà họ Giả thấy cũng có lý. Tần Hoài Như nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy mai tôi hỏi ý ông ấy thử xem. Bổng Ngạnh đúng là cũng lớn tuổi rồi."
Hôm sau, giữa trưa trong xưởng, Tần Hoài Như ngồi ăn cơm trưa đối diện Dịch Trung Hải.
Hai người trò chuyện vài câu, rồi bà ta bắt đầu mở lời:”Đại gia, ông thấy Bổng Ngạnh nhà tôi thế nào?"
Dịch Trung Hải hơi ngạc nhiên nhưng vẫn khen: "Thằng bé ngoan."
Tần Hoài Như cười: "Tôi thấy Dịch Mộng cũng rất tốt, hai đứa nó cũng xứng đôi."
Mặt Dịch Trung Hải lập tức sa sầm: "Tôi thấy không hợp đâu."
Nói xong liền bê hộp cơm bỏ đi. Tần Hoài Như trợn tròn mắt, không ngờ ông lại phản ứng như vậy, chẳng nể mặt chút nào. Trong lòng bực bội, không biết ông định kén con rể kiểu gì.
Tối hôm đó, trên bàn ăn nhà họ Dịch, Dịch Trung Hải vẫn còn bực bội, kể lại chuyện trong xưởng.
Mẹ Dịch bực mình lớn tiếng nói: "Bổng Ngạnh từ nhỏ đã chẳng ra gì, không chừng sau này còn đi tù. Tần Hoài Như mở miệng nói chuyện mà không biết ngượng à?"
Dịch Mộng nói: "Mẹ, nhỏ tiếng thôi. Với lại ba đâu có đồng ý."
Dịch Trung Hải lạnh mặt: "Nhà họ Giả đúng là mơ mộng. Nhà đó một đống chuyện rắc rối, còn đòi kết thông gia với mình?"
Mẹ Dịch nghe thái độ của ông như vậy thì yên tâm hẳn. Cả nhà họ Dịch nói vài câu rồi cũng chẳng ai để tâm chuyện đó nữa.
Hôm sau chiều tối, Dịch Mộng vừa ra khỏi Cung Tiêu Xã thì thấy Bổng Ngạnh đang đứng đợi trước cửa. Cô biết hắn đến tìm mình, nên cả hai đi ra góc nói chuyện.
Dịch Mộng hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bổng Ngạnh nổi giận: "Sao cô không đồng ý lời mẹ tôi cầu hôn? Muốn sinh con theo họ mẹ, ngoài tôi ra còn ai chịu điều kiện đó chứ?"
Dịch Mộng vừa nghe liền tức giận, mắng lại: "Gả cho anh? Tôi sợ anh lột cả da nhà tôi mang đi! Như mẹ anh lúc nào cũng muốn chiếm hết mọi thứ về mình! Cả nhà các người chỉ biết bám lấy người khác mà hút máu. Bổng Ngạnh, đừng tưởng ai cũng ngu ngốc."
Bị cô chọc trúng tim đen, mặt Bổng Ngạnh đỏ bừng. Hắn nổi giận, giơ tay định tát cô một cái...