Sáng hôm sau, 8 giờ 50, Dịch Mộng thấy sắp đến giờ hẹn liền quàng chiếc khăn trắng, xách đôi giày trượt băng rồi ra khỏi nhà. Đây là lần đầu tiên cô dùng tiền nhuận bút của mình để mua giày trượt. Cô thật sự không quen đi giày thuê.
Cô đi tới đầu hẻm – nơi hẹn gặp. Từ sau khi lên cấp hai, Dịch Mộng không cho Diệp Quốc Hoa đến tận tứ hợp viện tìm mình nữa. Các bác gái ở đó hay nhiều chuyện, cô rất sợ bị nói ra nói vào.
Bên kia, Diệp Quốc Hoa đã đợi ở đầu hẻm từ một tiếng trước. Chỉ vì muốn được đi trượt băng cùng Dịch Mộng nên cậu dậy sớm, sửa soạn tươm tất rồi đến trước hẹn. Nhưng mùa đông Bắc Kinh lạnh đến mức chỉ đứng ngoài trời một lát đã thấy rét thấu tim gan.
Từ xa nhìn thấy bóng dáng Dịch Mộng, Diệp Quốc Hoa lập tức đẩy xe đạp bước nhanh tới. Thấy hai tai cô đỏ ửng, cậu hỏi: "Sao em không đội mũ?"
Dịch Mộng đáp: "Mũ của em toàn màu đỏ, không hợp với đồ hôm nay."
Diệp Quốc Hoa nhìn cô quàng khăn trắng, mặc áo bông xanh nhạt in hoa, quần đen và đi giày vải, trêu: "Anh thấy mũ đỏ rất hợp với bộ đồ hôm nay đó."
"Gu thẩm mỹ của anh dở tệ."
Diệp Quốc Hoa nói: "Gu của anh còn đỡ hơn ai đó từng mặc như cái đèn lồng đỏ đấy."
Dịch Mộng nghe xong mặt đỏ bừng, quay người định đi về, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Diệp Quốc Hoa thấy cô sắp bỏ đi, vội kéo tay trắng nõn của cô lại: "Anh sai rồi, sau này sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa, được không?"
Dịch Mộng hừ một tiếng, hất tay cậu ra: "Đừng tùy tiện kéo tay em. Bọn mình lớn rồi, phải biết giữ khoảng cách nam nữ."
Diệp Quốc Hoa nhìn vẻ mặt kiêu ngạo mà đáng yêu của cô, như một con mèo lông mềm hồng nhạt, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng. Cậu đặt cô ngồi lên yên sau xe đạp, còn chuyện cô vừa nói, cậu giả vờ không nghe thấy. Thấy tai cô vẫn đỏ ửng, cậu tháo mũ của mình ra đội lên cho cô.
Dịch Mộng nói: "Không cần, cái mũ của anh xấu quá."
Diệp Quốc Hoa không phục: "Đây là kiểu mũ đang thịnh hành nhất Bắc Kinh năm nay đấy. Với lại, tai em không lạnh à?"
Dịch Mộng không muốn tốn thời gian tranh cãi: "Em có khăn quàng rồi, đi nhanh lên, sắp muộn rồi. Để Xuân Sinh và mọi người phải chờ thì không hay."
Diệp Quốc Hoa nghe vậy tủi thân: "Anh đã đợi em hơn một tiếng rồi, bọn họ chờ chút thì sao."
Dịch Mộng ngẩng tay xem đồng hồ: vừa đúng 9 giờ. Cô đâu có đến trễ: "Ai bảo anh đến sớm thế làm gì. Thôi đi nhanh lên, không lại trễ thật."
Thấy sắc mặt cô không vui, Diệp Quốc Hoa không nói nữa, đưa cô chạy nhanh đến Thập Sát Hải.
Khi hai người tới nơi, chỉ mới có Trần Hoành Quân và mấy người khác, Tiếu Xuân Sinh còn chưa đến. Mọi người liền vào sân trượt trước.
Tuy ban đầu Dịch Mộng không muốn đi, nhưng sau lại là người chơi vui nhất. Cô trượt như một con thiên nga trắng, vừa kiêu hãnh vừa duyên dáng.
Thấy bên cạnh Dịch Mộng ngày càng có nhiều nam sinh vây quanh, có người còn mời cô cùng chơi, Diệp Quốc Hoa nhanh chóng lại gần, nắm tay cô đeo găng tay vào, như ngầm tuyên bố chủ quyền.
Dịch Mộng cố rút tay ra mấy lần không được, liếc mắt trừng cậu một cái rồi mặc kệ, muốn kéo thì kéo, có găng tay mà.
Diệp Quốc Hoa thấy cô không phản đối, trong lòng vui như mở hội. Dịch Mộng vẫn luôn lạnh lùng với mấy bạn khác, chỉ trước mặt cậu mới giống như một con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu. Dù gì cũng là cùng nhau lớn lên, vẫn có chút ưu thế hơn người khác chứ?
Đang mải nghĩ vẩn vơ, cậu bỗng nghe bên tai có tiếng cười khe khẽ, quay sang thấy Dịch Mộng đang cười đến cong cả mắt, trông như một tia nắng nhỏ, khiến tim cậu đập lỡ mất một nhịp. Cảm giác như thế giới này chỉ còn hai người họ.
Đúng lúc đó, vai cậu bị ai đó vỗ nhẹ, giật mình, chân loạng choạng khiến cả hai ngã về sau. Diệp Quốc Hoa vội ôm lấy Dịch Mộng.
"A!!!"
Cậu ngã đỡ cho Dịch Mộng, còn cô vội vàng bò dậy, cùng Tiếu Xuân Sinh đỡ cậu lên.
Dịch Mộng lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ? Trán anh bị trầy rồi kìa."
Diệp Quốc Hoa che trán, mạnh miệng: "Không sao, chỉ trầy chút thôi. Xuân Sinh, sao cậu đột nhiên vỗ vai tớ?"
Tiếu Xuân Sinh tỏ vẻ oan ức: "Tớ chỉ vỗ nhẹ thôi mà, ai ngờ cậu phản ứng mạnh thế."
Diệp Quốc Hoa thấy ngượng, liền đánh trống lảng: "Cậu sao giờ mới đến?"
"Ở thư viện bị giữ lại một chút."
Dịch Mộng thấy hai người còn muốn nói tiếp, bèn lên tiếng: "Về nhà thôi. Quốc Hoa, anh đến nhà em bôi thuốc đi."
Diệp Quốc Hoa lắc đầu. Với bộ dạng hiện tại mà tới gặp ba mẹ vợ tương lai thì không ổn: "Anh chỉ bị trầy da chút thôi, về nhà bôi thuốc là được. Để anh đưa em ra trạm xe buýt, trời lạnh lắm."
Dịch Mộng nói: "Em tự đi được. Anh về với Xuân Sinh đi."
...
Tại nhà Diệp Quốc Hoa, Tiếu Xuân Sinh đang giúp cậu bôi thuốc.
"Ái da, nhẹ tay chút!"
Tiếu Xuân Sinh cằn nhằn: "Lúc ôm mỹ nhân thì không thấy đau, giờ có tí xíu trầy mà đã r*n rỉ."
"Chịu ít đau thì vẫn tốt hơn. Tớ đâu phải kiểu thích bị ngược đãi."
Tiếu Xuân Sinh cười: "Cậu đúng là thích Dịch Mộng thật rồi!"
"Không phải đã rõ rành rành ra đó sao?"
Tiếu Xuân Sinh: "Trước kia tớ đã nghi cậu thích cô ấy, mà cậu cứ chối, bảo chỉ xem người ta như em gái."
Diệp Quốc Hoa đỏ mặt, nghĩ đến giấc mơ hôm nọ: "Lúc trước tớ cũng tưởng vậy thật."
...
Hôm nay là sinh nhật Diệp Quốc Hoa. Dịch Mộng mang theo cây bút máy mua tặng cậu, ngồi xe buýt đến nhà hàng.
Diệp Quốc Hoa sắp xếp cho cô ngồi cạnh mình, nhìn thấy trước mặt cô là ly nước chanh lạnh liền gọi phục vụ: "Đổi cho em ấy ly nước ấm, dạo này cô ấy không uống được lạnh."
Dịch Mộng nghe xong thì sững người. Cậu ta biết cả kỳ sinh lý của mình từ bao giờ vậy? Nhìn mấy cậu con trai khác chẳng ai phản ứng gì, chỉ có Diệp Phương là mặt mày hiểu rõ.
Cô đưa tay véo nhẹ eo cậu một cái: "Đừng nói bậy, em rất thích nước chanh."
Mặt Diệp Quốc Hoa nhăn nhó. Từ sau khi Dịch Mộng không còn cao hơn cậu, mỗi lần bị chọc giận, cô không đánh nữa mà chuyển sang véo eo.
Mọi người không nói gì nhưng đều âm thầm quan sát hai người. Dù Diệp Quốc Hoa từng cứng miệng nói chỉ coi Dịch Mộng là em gái, nhưng ai cũng thấy rõ chỉ cần có ai đến gần cô là cậu lập tức chen vào. Có lần còn cùng mấy người dọa nạt cậu nhóc định đưa thư tình cho Dịch Mộng. Thế mà gọi là "em gái" được à?
Giờ thì cậu đã thông suốt, nhưng nhìn lại thì... Dịch Mộng dường như chưa có động tĩnh gì, rõ ràng là cậu còn đơn phương.
Sau khi món ăn được bưng lên, mọi người cùng nâng ly: "Chúc mừng sinh nhật!"
Từng người lần lượt tặng quà. Tới lượt Dịch Mộng, cô đưa hộp quà ra: "Diệp Quốc Hoa, chúc cậu sinh nhật tuổi 18 vui vẻ."
Diệp Quốc Hoa cười rạng rỡ, hàm răng trắng đều lộ ra: "Tiểu Mộng, đây là món quà anh thích nhất năm nay."
Diệp Phương nghe vậy không vui: "Anh, anh còn chưa mở ra xem mà?"
Dịch Mộng cũng thắc mắc: "Đúng đó, năm nào em cũng tặng quà cho anh, có cần phải kích động vậy không?"