Buổi sáng, cả nhà ăn xong bữa sáng, bà Dịch mặc cho con gái chiếc áo bông đỏ có in hoa nhỏ, quần bông đỏ, đội thêm chiếc mũ đỏ. Chuẩn bị đưa con đi học.
Mới đầu Dịch Mộng rất phản đối kiểu ăn mặc này nhưng cha mẹ cô lại thấy đẹp. Mà trẻ con làm sao có thể phản kháng được người lớn? Thế là cô đành ngoan ngoãn chịu trận.
Ngồi trong lớp học, bạn cùng bàn là Diệp Quốc Hoa liền đưa tay nghịch bím tóc của Dịch Mộng – trông như một quả lồng đèn màu đỏ.
Dịch Mộng hất tay cậu ra: "Anh làm gì cứ chạm vào tóc em hoài vậy? Làm rối rồi nhìn không đẹp nữa."
Diệp Quốc Hoa đáp: "Em mập như thế, tuy nhìn đáng yêu, nhưng mà chẳng liên quan gì đến đẹp cả."
Dịch Mộng nghe thấy câu nói thật lòng ấy thì trừng cậu một cái, rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách, không thèm để ý đến cậu nữa.
Diệp Quốc Hoa thấy cô không phản ứng, bèn lấy ra cái bánh hạch đào của mình. Đó là phần bánh mẹ cậu chia cho cậu và em gái từ hôm qua, cậu cố tình để dành cho Dịch Mộng. Cậu nhỏ giọng dụ dỗ: "Nếm thử đi, ngon lắm."
Dịch Mộng vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Diệp Quốc Hoa thấy vậy liền lấy tay nâng mặt mũm mĩm của cô lên, tay kia bẻ một miếng bánh đút vào miệng cô.
Thấy Dịch Mộng ăn xong, cậu còn định đút thêm, nhưng cô lắc đầu, kiên quyết không ăn nữa: "Anh không phải nói tớ béo à? Em muốn giảm cân."
Diệp Quốc Hoa sốt ruột: "Không mập, mặt tròn của em nhìn đáng yêu lắm mà."
Dịch Mộng nghe vậy càng giận, càng kiên định phải giảm cân. Cô vốn muốn trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, sao có thể vì ăn uống mà thỏa hiệp? Dù bây giờ chỉ mới thấy được cái bụng tròn, eo thì chưa đâu vào đâu.
Ngồi bàn sau, Vương Nam nghe lén nãy giờ bèn chen vào: "Diệp Quốc Hoa, Dịch Mộng không ăn thì để tớ ăn!"
Diệp Quốc Hoa quay lại lườm cậu ta: "Không cho, tưởng đồ ngon vậy ai cũng được chắc?"
Vương Nam nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không cho thì thôi, lườm cái gì..."
Diệp Quốc Hoa làm lơ luôn. Thấy Dịch Mộng chăm chú đọc sách, cậu cũng không dám làm phiền nữa.
Cậu thầm nghĩ, nhỡ cô giận lên thì cậu không đỡ nổi. Cô bé mũm mĩm này tuy nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng lại cao hơn hẳn. Diệp Quốc Hoa quyết định từ nay không chê sữa bò khó uống nữa, cũng phải cao lên, không thể để thua cô được.
…
Thời gian không vì ai mà dừng lại. Chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.
Năm nay Dịch Mộng tốt nghiệp cấp ba, tự mình tìm được công việc bán hàng ở Cửa hàng trong Cung Tiêu Xã.
Tối tan ca về đến cổng tứ hợp viện, cô gặp Tiểu Đường – người đến lấy cơm hộp cho nhà họ Giả.
Lần trước Đại gia khuyên nhủ cũng chẳng thay đổi được gì, Ngốc Trụ vẫn đều đặn mang cơm cho quả phụ Tần, dùng đồng lương nuôi cả nhà Giả. Mấy năm trước từng nghe nói hai người định kết hôn, nhưng bị thằng Bổng Ngạnh gây chuyện nên cuối cùng vẫn dang dở. Dù vậy, Tiểu Đường vẫn đều đặn tới lấy cơm.
Ba người chào hỏi nhau vài câu rồi ai nấy về nhà.
Tiểu Đường vừa đi vừa nói với Ngốc Trụ: "Không biết bác trai bác gái sinh sao mà Tiểu Mộng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chẳng khác gì tiên nữ."
Tiểu Đường từ nhỏ đã ganh tị với Dịch Mộng vừa có cha mẹ đầy đủ, lại là con một, được nuông chiều như ngọc. Đã thế còn xinh đẹp, học giỏi, luôn là hình mẫu ngoan ngoãn trong mắt người lớn.
Giờ nghe Ngốc Trụ khen như vậy, mặt cô ta lập tức sầm lại, giật lấy hộp cơm rồi quay người bỏ đi.
Ngốc Trụ bị làm cho mờ mịt. Vừa nãy còn nói chuyện bình thường cơ mà?
Về đến phòng, Dịch Mộng đặt túi xuống rồi sang phòng cha mẹ ăn cơm. Cô càng lớn, cha càng chiều, đã mua hẳn căn phòng cạnh nhà làm phòng riêng cho con gái.
Vừa ăn, Đại gia hỏi: "Công việc ổn không? Có mệt không con?"
Dịch Mộng cười lắc đầu: "Mọi người đều dễ chịu, mỗi ngày chỉ ngồi bán hàng thôi, nhàn rỗi còn có thể tranh thủ viết chút truyện."
Mẹ cô nhìn con gái xinh đẹp dịu dàng, xoa đầu cô: "Mẹ mới làm cho con một bộ quần áo mới, ăn xong thử nhé."
Dịch Mộng dở khóc dở cười: "Đó không phải là vải con mua để may đồ cho ba mẹ sao? Quần áo con nhiều lắm rồi, mai con lại mua thêm vải để hai người có đồ mặc."
Đại gia vui vì con gái hiếu thảo nhưng vẫn nói: "Con đừng mua nữa, ba với mẹ còn mấy bộ quần áo mới chưa mặc."
Mẹ cô cũng phụ họa: "Quần áo con đâu có nhiều. Ở tuổi con là phải ăn diện một chút."
Dịch Mộng nói: "Ba mẹ mặc đồ mới đi, đồ cũ thì thay. Đừng tiết kiệm nữa."
Mẹ cô đáp: "Đồ cũ mặc vẫn thoải mái hơn. Con đừng phung phí tiền bạc, tiền nhuận bút của con để dành làm của hồi môn."
Dịch Mộng bất đắc dĩ. Cha mẹ lúc nào cũng tiết kiệm với chính mình, đến mức cô toàn phải mua trước rồi mới báo sau. Không thế thì họ tiếc chẳng chịu nhận.
Sáng hôm sau, ở quầy kẹo của Cung Tiêu Xã, Dịch Mộng tranh thủ lúc chưa có khách, lấy cuốn "Mao tuyển" ra đọc. Càng đọc càng cảm thấy hiểu thêm về tư tưởng vĩ đại của Chủ tịch Mao.
Ánh nắng chiếu xuống người cô, như dát lên một lớp ánh vàng. Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, nét mày như vẽ, làn da trắng mịn như ngọc, cứ như sắp bay lên trời vậy. (Ý bảo là tiên nữ đó)
Diệp Quốc Hoa bước vào thì nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt mấy cậu con trai xung quanh cũng cứ liếc về phía Dịch Mộng.
Cậu tiến lại gần quầy, chắn luôn tầm nhìn của đám kia.
Dịch Mộng thấy ánh sáng trước mặt bị che, ngẩng đầu nhìn: "Gần đây anh không bám theo Tiếu Xuân Sinh à? Sao lại rảnh tới tìm em?"
Diệp Quốc Hoa cười gượng. Gần đây cậu mới nhận ra tình cảm của mình với Dịch Mộng. Ban đầu còn không chấp nhận được, vì trước giờ luôn xem cô như em gái. Nhưng rồi cũng tự an ủi: không có quan hệ huyết thống, thích cũng đâu có gì sai.
"Em biết không, mai 9 rưỡi, anh với Xuân Sinh và mấy người nữa định đi trượt băng ở Thập Sát Hải. Em đi cùng nhé."
Dịch Mộng nghĩ tới thời tiết hiện tại, liền lắc đầu từ chối.
Diệp Quốc Hoa sốt ruột: "Sao không đi? Trượt băng vui lắm mà."
"Trời lạnh quá."
Diệp Quốc Hoa đành nhún vai: "Mặc ấm vào là được. Em ở nhà hoài cũng chán lắm."
Dịch Mộng cũng định nói là mình chẳng chán tí nào, nhưng thấy cậu năn nỉ mãi nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Diệp Quốc Hoa vui vẻ: "Vậy mai 9 giờ anh tới đón em."
Thấy cô gật đầu, cậu liền hí hửng rời đi.
Ở quầy điểm tâm bên cạnh, chị Điền lặng lẽ nghe từ nãy đến giờ, đợi cậu ta đi khuất liền hỏi: "Đó là bạn trai cháu à?"
Dịch Mộng ngạc nhiên, không hiểu sao chị lại nghĩ vậy: "Không có đâu ạ, bọn cháu chỉ là bạn học chơi thân thôi. Dì Điền đừng hiểu lầm."
Chị Điền nghĩ thầm: hóa ra chưa ai theo đuổi. Cậu nhóc kia chắc chắn thích Dịch Mộng, nhìn kiểu gì cũng thấy dính cô ấy như sam. Nhưng ngoài miệng thì vẫn chỉ cười: "Vậy dì hiểu nhầm rồi."