Giang Khinh tức giận nói “Không cần thì đưa cho tôi!” 

Hắn cho Tống Bình An sở dĩ là vì nghĩ đến tên này trong nhiệm vụ không có thủ đoạn tự vệ.

Mặc dù Lâm Cố Bắc cũng không có kỳ tích hay vật phong ấn, nhưng từ góc độ ích kỷ thì Giang Khinh càng thiên về Tống Bình An hơn.

Lão Tống và hắn có quan hệ tốt hơn, trợ giúp đối với hắn càng lớn còn Lâm Cố Bắc ...... Thì có Tô Mộc Nhiễm bảo vệ rồi.

Tống Bình An nở nụ cười thoải mái, vội vàng ôm chặt hôn thư “Chỉ đùa một chút, ...... Dương Nghệ vậy mà lại đưa thứ đồ chơi vật phong ấn này cho cậu?” 

Giang Khinh đem việc sáng sớm gặp mặt Dương Nghệ nói cho mọi người nghe, kể cả tin tức của vật phong ấn.

“Quỷ tân nương...... Có chút rợn người, đặt thứ đồ chơi này ở phòng ngủ, nửa đêm cũng không dám ngủ.” Tống Bình An quan sát vật phong ấn một hồi, chuẩn bị nhỏ máu ký kết khế ước.

Một giây sau, hắn nhìn về phía Giang Khinh “Không nhỏ máu được không? Tôi sợ đau...... ” 

“Đứng lại đó, cậu là một đấng nam nhi mà lằng nhà lằng nhằng cái gì, tôi chuẩn bị cho cậu hết rồi!” Giản Vũ Tình chạy tới kệ đặt đồ linh tinh, tìm một hộp kim khâu, lại tìm povidone và bông ngoáy tai.

Cô trừ độc cho kim châm, sau đó nắm chặt ngón trỏ Tống Bình An, nín thở tập trung tinh thần: “Cậu đừng có lộn xộn, cái này không đau, rất nhanh liền...... Xong!” 

Ngón tay đau nhói một chút, Tống Bình An theo bản năng nhíu mày, chỉ thấy Giản Vũ Tình nặn ra một giọt máu.

Mọi người đứng dậy, nhao nhao rời đi. 

??? 

“Đm! Các cậu không có nghĩa khí gì hết!” Tống Bình An tức giận, tự mình đối mặt với lệ quỷ, hắn hoảng rồi! 

Trần Thiên Nhạc trêu ghẹo cười nói “Anh đẹp trai này chỉ là quỷ tân nương thôi mà, cùng nó đối mặt 10 giây có làm sao đâu?” 

“Cậu tốt nhất nhanh lên, lát nữa máu đông lại hết.” Tô Mộc Nhiễm cũng là một bộ dáng xem kịch vui.

Mọi người đứng tại lối đi nhỏ, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào phòng khách.

Thấy một màn như vậy, Tống Bình An hướng về phía bọn hắn giơ một ngón giữa, nhắm mắt đem máu nhỏ lên trên hôn thư.

Thoáng chốc, ánh đèn tối sầm, đưa tay lên còn không thấy được năm ngón! 

Một ngọn đèn dầu bỗng nhiên xuất hiện trên mặt bàn, ngọn lửa yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng trong một phạm vi nhỏ.

Cmn! Cmn! Cmn! 

Nội tâm Tống Bình An điên cuồng gào thét, trừng mắt nhìn chằm chằm vào bộ áo màu đỏ của quỷ tân nương ở đối diện.

Quỷ tân nương động tác chậm chạp, vén khăn đội đầu cô dâu xuống lộ ra một dung nhan tuyệt thế, da thịt trắng như giấy không có một chút máu nào, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng, khóe miệng nở ra một nụ cười quỷ dị kinh người.

“Bảo bối ~ Anh đang làm gì đó ~ Moah ~ Bị dọa rồi à ~ Hay bị hoảng sợ rồi ~ ” 

“Bảo bối ~ Đang làm gì đó ~ Sao không có trả lời em ~ ” 

Trái tim Tống Bình An bất ổn, giọng nói run rẩy nói “Các người đừng có dọa tôi! Ai đang hát?” 

Trong phòng yên lặng trở lại, không có ai trả lời hắn.

10 giây ngắn ngủi này là lần gian nan nhất của Tống Bình An so sánh với khoảng thời gian học hành và tăng ca của hắn! 

10 giây vừa hết, cổ của quỷ tân nương nghiêng chín mươi độ, biến mất không thấy gì nữa, ngọn đèn dần dần tắt.

Ánh đèn trong phòng khách sáng lên, Tống Bình An mở miệng hít sâu, tim đập loạn xạ khó mà bình tĩnh.

Một khắc này, hắn có cảm giác như bị quỷ tân nương bóp cổ, chẳng mấy chốc sẽ ngạt thở mà chết.

Nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng Tống Bình An đứng máy đã lấy lại được tư duy, nuốt nước miếng một cái. 

Hắn trừng mắt với mọi người “Vừa rồi là ai hát?” 

Giang Khinh nhìn vào Phùng Dao Dao, Phùng Dao Dao nhìn vào phía Trần Thiên Nhạc, Trần Thiên Nhạc lại nhìn về phía Giản Vũ Tình...... 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, im lặng.

“Haha” Trần Thiên Nhạc không nhịn được cười, cầm áo khoác lên đi ra bên ngoài lẩm bẩm: 

“Là ai hát!” 

“Không biết gì hết!” Phùng Dao Dao đứng dậy đi lên lầu hai.

Lâm Cố Bắc ôm vai Tô Mộc Nhiễm rời đi “Trời xanh mây trắng thong thả trôi đi vẫn như trước.” 

Giản Vũ Tình bối rối “Gì, muốn tôi gánh sao?” 

Giang Khinh dạo bước đi lên lầu hai, cảm thấy bài hát này rất êm tai “Tự do” cùng với “Bay lượn”.

Buổi tối vào lúc 10h.

Giang Khinh nằm trên giường ở phòng khách, cầm quyển nhật ký cùng một cây bút chì đang tính toán độ khó nhiệm vụ.

Đùng đùng đùng —— 

“Giang Khinh anh ngủ chưa?” 

“Ngủ rồi.” Giang Khinh thuận miệng trả lời.

Két một tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Giang Vi ôm một cái gối rón rén đi vào.

Lông mày Giang Khinh nhướn lên lại giãn ra từ từ, đem quyển nhật ký giấu ở dưới gối, biết rõ còn cố hỏi: 

“Em đến đây làm gì?” 

“Hồi nhỏ anh thường ôm em ngủ.” Giang Vi dịch đến bên giường một chút, không cần nói cũng biết.

Tay phải Giang Khinh tạo thành nắm đấm gõ nhẹ trán “Em 18 tuổi rồi không thể ngủ chung với anh.” 

“Nhưng mà...... ” Giang Vi ủy khuất kể lể “Nơi này không quen em ngủ không được, ngủ không được ngày mai liền không có tinh thần, không có tinh thần liền thi không đậu một trường đại học tốt.” 

Lạ giường? Em ấy có thói quen lạ giường à?...... Giang Khinh do dự bảy, tám giây, chững chạc đàng hoàng nói: 

“Em ngủ đi anh canh ở trong phòng này.” 

Hắn đứng dậy đi đến cửa rồi ngồi ở đó nhưng không có ý định cùng em gái ngủ chung, không muốn chấp nhận.

Thỏa hiệp lớn nhất của hắn là canh ở trong phòng rồi.

Giang Vi chui vào chăn, hai tay nắm chặt tấm chăn chỉ lộ ra một đôi mắt, nghi hoặc hỏi: 

“Bọn họ là bạn bè thân thiết nhất của anh sao?” 

“Bọn anh à...... ” Giang Khinh không nhịn được cười một tiếng nói “Bọn anh có cùng chung mục tiêu là một đám người nhà cùng chung một chí hướng...... Em chắc chắn cũng có một người bạn thân để chia sẻ đó là một loại người nhà khác.” 

“Người nhà...... ” Giang Vi nói thầm một lần, há miệng nói. 

“Người nhà không có quan hệ máu mủ?” 

Giang Khinh nghiêng người tựa ở cửa đầu gối chân phải cong lên, có một loại cảm giác khó hiểu dâng lên.

“Quan hệ máu mủ cũng chỉ là một loại quan hệ, định nghĩa người nhà rất rộng tùy vào cách lý giải của mỗi người.” 

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Giang Khinh tắt đèn, không nói nữa.

Người nhà, bạn thân, bạn bè...... Giang Vi nằm ở trên giường mê man không xác định được.

Tại Thư Viện Quán, có 11 ghế sofa màu đen mà Giang Khinh ngồi ngay ngắn tại ghế chủ vị.

Mộng Vãn Chu gầy như que củi để quyển sách xuống “Có lời cứ nói cậu nhìn tôi chằm chằm nửa ngày rồi đó.” 

Giang Khinh hé miệng nói “Sáng nay Dương Nghệ có nói tới một cái khái niệm về độ mạnh yếu của lệ quỷ, tôi đang suy nghĩ lệ quỷ cũng có phân chia đẳng cấp sao?” 

Mộng Vãn Chu gác chân, mười ngón tay đan xen vào nhau để lên trên đầu gối, giọng điệu nhẹ nhàng mà đanh thép “Không có phân chia đẳng cấp.” 

“Nhưng từ một vài chi tiết có thể phán đoán thực lực của lệ quỷ, giống như lệ quỷ yếu nhất chỉ có khả năng ảnh hưởng đến một căn phòng hoặc một dãy hành lang còn lệ quỷ hung sát có thể ảnh hưởng tới một trường học hoặc một khu phố nhỏ, còn những lệ quỷ mà tiếp cận cậu thì có cấp bậc ảnh hưởng đến 1⁄5 Lam Hải Thị.” 

“Xem như một loại ‘Quỷ Vực ’.” 

“Lệ quỷ yếu nhất trong đó thôi..... mà cũng có thể ảnh hưởng đến 1⁄3 Lam Hải Thị.” 

“Nếu Văn Phán Phán nổi điên, có thể trong vòng 10' phá huỷ một nửa Lam Hải Thị, tôi mạnh hơn cô ấy.” 

Văn Phán Phán mím môi “Tôi rất là lý trí sẽ không nổi điên đâu...... Giang Khinh, lệ quỷ và quỷ dị đều không có phân chia đẳng cấp, thực lực mạnh yếu...... Chỉ có thể lần theo dấu vết.” 

Giang Khinh như có điều suy nghĩ, ấp úng một hồi, truy hỏi “Ừm cái gã mà lần trước phá hỏng quy tắc để tập kích tôi có phải mạnh hơn các cậu nhiều không?” 

Trong nháy mắt Mộng Vãn Chu lộ ra vẻ trầm trọng và nghiêm túc mà trước nay chưa từng có, từng chữ nói ra “Đó không phải là quỷ dị mà là một trong 7 Tai Họa Lớn ‘Kinh Hoàng’.” 

“Hắn là khởi nguồn của sự sợ hãi, cũng là ‘Giam Quản Giả’ và ‘Người tham dự ’ của nhiệm vụ thế giới.” 

“Chỉ cần khi tham gia nhiệm vụ, mỗi lần trên trời có mặt trăng đỏ, có nghĩa là hắn đang xem màn chơi này.”

Mộng Vãn Chu do dự ba giây, dường như đã quyết tâm một điều gì đó, nói thẳng thừng: 

“Cậu cứ hay hỏi tôi vì sao lại biết Thư Viện Quán lại vì sao lại lựa chọn cậu.... Haizz.” 

“Tôi quên đi rất nhiều ‘Giam Quản Giả’ đã xóa đi kí ức của tôi để giấu đi một ít chuyện.” 

“Có người tìm tới tôi nói rằng ‘Lần sau nếu cậu nhìn thấy đôi mắt này, cậu hãy cùng hắn rời đi, hắn là hi vọng của cậu là hy vọng để hồi sinh Dạ Tư Kỳ’, về sau tôi đã quên mất hình dáng và giọng nói của ‘Hắn’, không nhớ rõ là nam hay là nữ chỉ nhớ rõ đôi mắt này.” 

Đôi mắt này...... Giang Khinh đưa tay chạm vào hốc mắt có một loại cảm xúc trong lòng dâng lên cuồn cuộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play