Chớp mắt thôi thi đại học đã kết thúc.
Tại ngã tư đường, mặt trời lặn xuống cùng với gió đêm, xung quanh là xe cộ với người đi đường, Giang Khinh đi cùng với Giang Vi.
Nhã hứng của cô gái trẻ không nhiều, dáng đứng duyên dáng yêu kiều, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp kia nói:
“Em có một người bạn cô ấy và anh trai cãi nhau nhưng sau khi thi đại học xong thù anh trai của cô ấy đưa cô ấy đi du lịch.”
Đối với câu nói này, Giang Khinh thản nhiên nở nụ cười “Em và bạn bè đi đi, gần đây anh có việc bận ngược lại em là một tiểu phú bà đi du lịch một chuyến cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Thấy cô gái không có hứng thú nhiều, hắn lại hỏi “Lại làm sao rồi?”
Môi của Giang Vi khẽ nhếch, tâm tư khó đoán.
Hai anh em đứng ở ngã ba giằng co một chút, Giang Khinh thở dài một hơi “Thế này đi, chờ em có điểm thi đại học nếu như được 550 điểm trở lên anh đưa em đi chơi ở Lam Hải Thị một tuần, nếu như được 600 điểm trở lên thì em chọn địa điểm anh đưa em đi chơi một tuần.”
Giang Vi cũng không phải là học sinh siêu siêu giỏi, điểm kiểm tra 550 điểm trở lên đã là giới hạn còn 600 điểm thì dường như không hề có khả năng trừ khi phát huy vượt xa bình thường.
“Thật sao?”
“Không lừa em.”
Giang Vi đưa ra ngón tay út bên phải “Chúng ta móc ngoéo.”
“Haiz......” Giang Khinh cười khổ “Quá ngây thơ.”
“Được rồi...... Móc ngoéo hứa trong một trăm năm không cho phép vi phạm, ai vi phạm chính là chó con, đóng dấu!”
Phía dưới yên ắng, bọn họ một người đi bên trái một người đi bên phải...... Bóng lưng đều lộ ra vẻ cô đơn.
Giang Khinh không có khả năng ở cùng một chỗ với Giang Vi, hắn muốn tiếp xúc với lệ quỷ, tiếp xúc với mặt âm u của nhân tính mà Giang Vi...... Chỉ là một đóa hoa trắng thuần khiết, không nhiễm bụi trần.
......
Vài ngày sau, tại cửa ra vào của Đại học Bách khoa Hồng Phong Diệp, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ chỉnh tề.
Không lâu sau, Tào Nhã Vân giá trị nhan sắc không thấp đeo hoa tai và kẹp tóc hồ điệp bị tóm.
Không chỉ có mỗi cô ta còn có năm tên đồng bọn tham gia bắt nạt nữ sinh, mang còng số 8 trên tay.
Ở cửa trường học, dường như ánh mắt của Tào Nhã Vân chú ý tới Giang Khinh và Phùng Dao Dao trong đám người.
Hai mắt cô ta đỏ thẫm, nếu không phải bị hai vị cảnh sát nhân dân đàn áp khẳng định là muốn tiến lên liều mạng.
Trong khoảng thời gian này cô ta chỉ nơm nớp lo sợ tìm cách sống sót, nghĩ cách rời khỏi Lam Hải Thị nhưng điều kiện và tiền bạc không có đủ để sinh hoạt ở những thành phố khác...... Huống hồ, những chứng cứ kia một khi đưa cho cảnh sát cho dù cô ta bỏ chạy đến thành phố nào cũng vô dụng.
Tào Nhã Vân đang tìm cơ hội, định mạo hiểm bắt Phùng Dao Dao, dùng việc này để trao đổi chứng cứ.
Nhưng vấn đề là Phùng Dao Dao quá cảnh giác, gần đây đi nhà vệ sinh cũng có tận 3-5 nữ sinh ở cùng nhau, cô ta không tìm được cơ hội ở một mình để hạ thủ.
Buồn cười là Tào Nhã Vân còn mang tâm trạng may mắn cho rằng lâu như vậy sẽ bỏ qua, Giang Khinh không có đem chứng cứ giao cho cảnh sát, định uy hiếp cô ta làm một số chuyện đặc thù.
Không ngờ...... Vừa đi lên lớp, một đám cảnh sát nhân dân xông vào phòng học, đem cô ta và đồng bọn bắt giữ.
“Mày chờ đó cho tao!”
Tào Nhã Vân làm một khẩu hình miệng uy hiếp, gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Dao Dao, ánh mắt độc ác như một dạng oán hận.
Phùng Dao Dao nhíu chặt lông mày “Trường hợp này của cô ta sẽ nhận hình phạt bao lâu?”
Không chờ Giang Khinh mở miệng, cô giáo Tô Mộc Nhiễm học ngành luật đã trả lời “Nhìn vào trường hợp này, án nhẹ thì từ 3 năm trở xuống, nếu gây ra tổn thương nghiêm trọng cho người khác thì 3 năm trở lên 10 năm trở xuống, gây ra mạng người hoặc là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn thì từ 10 năm trở lên, chung thân hoặc tử hình.”
Giang Khinh gật nhẹ đầu “Tử hình thì không có khả năng rồi nhưng cô ta bị giam tại ngục giam sẽ đối với kịch bản của em tạo ra thay đổi nghiêm trọng, nhiệm vụ lần tiếp theo độ khó đoán chừng ở cấp 8.”
“Kế tiếp...... Tống Bình An lấy mấy cái hạng mục của Tống Thị tập đoàn thay đổi kịch bản một chút cộng thêm cái chết của Tống Lão Tam, độ khó cũng có thể tăng lên tới cấp 8.”
“Bên Trần Thiên Nhạc đã đào một cái mật thất trong cửa hàng để trốn thoát và mở ra một phòng chơi bài khác.”
“Bên Lâm Cố Bắc lần này hành động bắt Tào Nhã Vân, hẳn là sẽ thăng chức tăng lương.”
“Kế hoạch hiện tại đều phát triển theo hướng tôi sắp xếp...... Giờ chỉ cần chờ Giang Viễn bắt cóc Cố Khả Hân.”
Đầu Phùng Dao Dao hỗn loạn, nghĩ nghĩ “Anh ơi, vì sao muốn tăng lên đến độ khó cấp 8?”
Tô Mộc Nhiễm đeo một chiếc mắt kiếng gọng vàng “Cậu ta đang thử nghiệm nếu độ khó của nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta đều ở cấp 8, hai đội mở cửa cùng một thời gian có thể ghép đội với nhau hay không, có đúng không?”
“Ừm, ta còn có hậu chiêu, hy vọng rất lớn” Giang Khinh nói xong quay người rời đi.
...…
Ngày 22/6, 3h chiều, Giang Khinh nhận máy từ một số xa lạ gọi tới.
Hắn ngồi ở phòng khách trong biệt thự buông ly nước, dạo bước đến trước cửa sổ, nhấn nút nghe.
【 Alo, Giang Khinh...... Chuẩn bị cho tao 500 vạn nếu không tao giết chết Cố Khả Hân!】
Tình huống giống như trong dự liệu Giang Khinh nhập vai trong 1 giây trầm giọng chất vấn “Cậu là Giang Viễn?”
【 Mẹ nó đừng có nói nhảm, tao chỉ cho mày một tiếng đưa tiền tới đường lớn Giang Kiều!】
【 Không phải mày thích Cố Khả Hân sao? Không phải cô ta không cưới mày sao? 500 vạn tao rút lui!】
【 Nhớ kỹ chỉ được có một người tới dám báo cảnh sát tao giết nó!】
“Được, cậu đừng làm tổn thương cô ấy tôi bảo đảm sẽ không báo cảnh sát” Giang Khinh nói xong, đối phương cúp điện thoại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Cố Bắc, hời hợt nói “Có thể thu lưới rồi huân công hạng nhất của cậu”
“Tiểu tử cậu, càng ngày càng đáng sợ...... Đặt bẫy quá sâu” Lâm Cố Bắc nheo mắt lại nói.
Giang Khinh đứng trước cửa sổ ngẩn người, ánh sáng làm chói mắt của hắn.
Hắn không lộ mặt, không đi tới đường lớn Giang Kiều, Lâm Cố Bắc dẫn đội đi tới vài phút bắt được Giang Viễn, Cố Khả Hân bị dọa sợ đến mức phải vào bệnh viện.
Tất cả, tất cả đều kết thúc rồi.
Đêm đó, Giang Khinh cầm quyển nhật ký tính toán sự thay đổi kịch bản của mọi người và độ khó của nhiệm vụ “Dao Dao cấp 8, Tống Bình An cấp 8, Trần Thiên Nhạc cấp 7-8, Tô Mộc Nhiễm cấp 8......”
“Kịch bản không có cập nhật nhưng có uy hiếp đến nhân vật chính và vai phụ, hoặc là đi tù, hoặc là bị mình giết chết...... Năm nay chắc sẽ không có nguy hiểm quá lớn.”
“Ngày mai là ngày 23/6 , điểm thi đại học của Giang Vi đã có ...... Là một ngày tốt.”
Cầm bút máy trong tay, Giang Khinh gửi tin nhắn cho group 7 người.
“Sáng mai 10h, tham gia nhiệm vụ tiếp theo.”
1 giây ngắn ngủi, mọi người ồ ạt trả lời.
Tống Bình An: Đừng có cướp của tôi, lão Giang thuộc về tiểu gia, chúng tôi có hôn thư chân ái!
Trần Thiên Nhạc: Nghỉ ngơi hai tháng, cuối cùng cũng đến nhiệm vụ tiếp theo nếu không thì đêm nay tụ họp một chút?
Lâm Cố Bắc : Nhất định phải là ngày mai sao? Ngày mai thứ năm đó! Tôi phải đi làm!
Tô Mộc Nhiễm: Sáng mai tôi không có lớp 8h đi qua, mọi người muốn ăn bữa sáng không?
Phùng Dao Dao: May mà sáng mai tôi cũng không có lớp, tôi muốn mang đôi giày đắt tiền nhất kia!
Giản Vũ Tình: Anh Giang à, thần tượng ơi có mang em gánh không đó?
Màn hình mọi người đều hiện hai chữ “Từ chối”!
Giản Vũ Tình thông qua nhiệm vụ 8 lần rồi, lần sau là độ khó cấp 9!
Bọn hắn bây giờ không có chắc chắn khiêu chiến được độ khó cấp 9.
Giang Khinh: Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có điểm thi đại học là một ngày tốt thích hợp đi làm nhiệm vụ.
Nhắn tin xong Giang Khinh cất kỹ quyển nhật kí, tắt đèn nằm xuống “Hy vọng phán đoán của mình không sai, 6 người đều đạt độ khó cấp 8 cộng thêm ảnh hưởng của ‘Số mệnh’...... Rất ổn.”
Sáng sớm hôm sau.
Thừa dịp đang ăn điểm tâm, Giang Khinh nói cho mọi người “Có hai đội, tôi định chia đội như này tôi, tiểu Lâm, Tống Bình An một tổ, chị Tô, Dao Dao cùng chú Trần một tổ.”
Quả nhiên, Lâm Cố Bắc lên tiếng phản đối “Không được, tôi nhất định phải cùng đội với Tô Tô.”
Giang Khinh kiên nhẫn giải thích “Cậu nghe tôi nói chú Trần đi theo chị Tô và Dao Dao so với đi với cậu an toàn hơn nhiều, dù cho chúng ta không phối hợp cùng một chỗ thì chú Trần cũng sẽ bảo vệ các cô ấy.”
Tống Bình An lắc đầu “Tiểu Lâm, không phải anh em xem thường cậu, hay cậu đánh với lão Trần một trận chấp cậu một tay cậu cũng đánh không thắng!“
“Có sự thông minh của chị Tô, kỳ tích của em gái Dao với vũ lực của lão Trần đội bọn họ là vô địch!” “Đội chúng ta thì có sự thông minh của lão Giang đảm đương, thực lực của tiểu gia tôi đây, cậu thì .. cũng được.”
Lâm Cố Bắc “......”
Giản Vũ Tình phiền muộn “Đều không mang theo tôi haizzzz.”
“Kịch bản của cậu hiếm có bug, hưởng thụ tốt một năm này đi.” Tống Bình An EQ cao lên tiếng.
Mọi người khuyên nửa ngày Tô Mộc Nhiễm chỉ nhíu lông mày một cái, Lâm Cố Bắc lập tức chịu thua “Vậy được rồi.”
Ăn điểm tâm xong, 6 người đối mặt.
“Xuất phát, nghênh đón khiêu chiến!” đáy mắt Giang Khinh thoáng qua vẻ mong đợi và một chút điên cuồng.
Chìa khoá dung hợp, 6 người hai đội, cùng một thời gian mở cửa, kỳ tích “Số mệnh” phát động.
Đằng sau hai cánh cửa, sáu cái dây thừng bay ra, bao lấy cổ 6 người, kéo vào màn đêm......