Thẳng thắn mà nói, Giang Khinh cũng có do dự, ban đầu không có ý định tới, không muốn tiếp tục cùng Giang Vi có thêm bất kỳ quan hệ gì, nhưng tối hôm qua nhìn xem từng cái tin nhắn kia, hắn rơi vào trầm tư.
Hắn chưa từng tham gia thi đại học, nhưng biết thi đại học rất quan trọng , là bước ngoặt cuộc sống.
Giang Khinh không muốn bởi vì mình mà để cho cuộc “Thi đại học” của Giang Vi trong trò chơi này lưu lại tiếc nuối.
Trên thực tế, không biết bắt đầu từ lúc nào, dường như người ưu tú đều có chính xác một cái danh sách như thế này: Thi đậu một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, mua nhà mua xe, kết hôn xây dựng gia đình, sinh con dưỡng cái, cuối cùng kết thúc.
Giang Khinh chán ghét cuộc sống như thế, nhưng cuộc sống như thế đối với Giang Vi tương đối ổn thỏa.
Hắn tìm một quán cà phê nghỉ ngơi.
Sáng nay thi ngữ văn, từ 9h đến 11h30’, thời gian còn sớm.
Lúc này, Dương Nghệ nhắn tin.
Dương Nghệ: Vật phong ấn cậu yêu cầu có rồi, thật sự thì không muốn cho cậu cái vật phong ấn này tí nào.
Giang Khinh: Rất lợi hại?
Dương Nghệ: Rất âm u!
Dương Nghệ: Cậu ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm cậu, trưa mời tôi ăn cơm là được bắt buộc phải đủ 1000 bước!
Giang Khinh: Khu Hoàng Hôn, bên Trường Trung Học Thực Nghiệm Số 3, quán cà phê “ Một Ly Tình Cờ ” cậu tới đây đi.
Dương Nghệ: Hừ.JPG.
Giang Khinh ngẩn người “ Hừ ”? Đây là cái gì? Làm nũng với mình? Mà vẫn còn khó chịu với mình?
Hắn run rẩy một chút, rất khó tưởng tượng loại phong cách nam tính như Dương Nghệ sẽ nũng nịu nữ tính như này.
Đợi hơn nửa giờ, một chiếc xe việt dã dừng ở bãi đỗ xe gần đó Dương Nghệ để kiểu tóc đuôi sói anh tuấn xuống xe, mặc thường phục màu đen, trong tay cầm một cái hộp gỗ, khí thế rất mạnh.
Dương Nghệ đứng ở cửa ra vào của quán cà phê “ Một Ly Tình Cờ ”, cách cửa kính dùng ánh mắt đối đầu với Giang Khinh.
Hai người cần nói chuyện quan trọng, liền đi lên phòng riêng ở lầu hai.
Vừa đóng cửa một cái, Dương Nghệ nặng nề để hộp gỗ xuống, nghiêng chân, bằng mắt thường cũng có thể thấy sự giận dữ.
Giang Khinh nghi hoặc “Tôi trêu chọc cậu?”
“Thấy khó chịu...…” Dương Nghệ đi vào thẳng vấn đề “Vật phong ấn này tôi rất muốn có nhưng mỗi người chỉ có thể ký kết khế ước với một vật phong ấn, trừ khi vật phong ấn hư hại, nếu không cũng không cách nào ký khế ước mới.”
“Sớm biết vậy tôi nên là chờ một khoảng thời gian, bây giờ không có cách nào ký.”
Điều này không thể nghi ngờ đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Giang Khinh, đưa tay chạm vào hộp gỗ “Đồ vật gì?”
Dương Nghệ đoạt lấy, cẩn thận từng li từng tí mở hộp gỗ ra, lấy ra một tờ hôn thư nhuốm máu.
Cô mở hôn thư ra nhẹ nhàng đặt lên bàn, âm thanh trong trẻo, nghiêm túc giải thích:
“Tờ hôn thư này phong ấn một quỷ tân nương, từ thực lực để tổng kết suy đoán thì không bằng vật phong ấn đầu tiên của tôi—giày thêu của nữ quỷ, nhưng quỷ tân nương có một loại năng lực đặc thù là khúc Dạ Ca giữa trưa.”
“Tiếng ca của nó có thể gây ảnh hưởng nhất định với ‘Diễn Viên’, đối với lệ quỷ thì là quấy nhiễu tinh thần, lại không chỉ ảnh hưởng đến một lệ quỷ, cực kỳ khủng bố.”
Vật phong ấn quỷ khí này bình thường không có cách nào tổn thương đến “Diễn viên”, mà lệ quỷ phong ấn cũng sẽ không công kích người sống, đây là “Thần” đối với quy tắc của vật phong ấn.
Nhưng...... Bình thường thì không có nghĩa là tuyệt đối, những vật phong ấn có thể thực sự tạo nên ảnh hưởng đối với “Diễn viên”, tuy hiếm, nhưng không phải là không có.
Khó trách Dương Nghệ tức giận nếu là mình, chắc chắn cũng không dùng vật phong ấn này làm thù lao.
Giang Khinh nghĩ lại...... Cô ta cố ý biểu hiện ra bộ dạng tức giận, cố ý đem vật phong ấn này nói là quý giá, là muốn cho mình đối với cô ta sinh ra một loại cảm giác áy náy, về sau dễ dàng lợi dụng hay sao?
“Cậu nhìn gì?” Dương Nghệ lên tiếng với giọng Tứ Xuyên.
Giang Khinh cười mà không nói, đem hôn thư để vào hộp gỗ, đem hộp gỗ ôm vào lòng.
“Nhìn bộ dạng cậu phòng trộm này” Dương Nghệ trợn mắt một cái “Biết cách ký kết khế ước sao?”
Giang Khinh gật đầu “Biết, nhỏ một giọt máu trên vật phong ấn lệ quỷ sẽ xuất hiện, đối mặt với lệ quỷ 10 giây không sợ hãi liền có thể nhận chủ thành công...... Không thể sử dụng trong Thế Giới Sách trong thế giới nhiệm vụ thì mỗi lần nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng ba lần, cưỡng ép sử dụng lần thứ tư thì vật phong ấn sẽ hư hại, lệ quỷ phục sinh mà khi lệ quỷ hồi sinh, đầu tiên nó muốn giết chính là chủ nhân.”
“Không tệ.” Dương Nghệ đổi một tư thế ngồi thoải mái, ý vị thâm sâu giảng giải “Vật phong ấn là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng giỏi thì có thể cứu mạng, dùng không tốt sẽ chết người.”
Đùng đùng đùng ——
Tiếng đập cửa vang lên, Giang Khinh mở khóa, phục vụ bưng tới hai chén cà phê để xuống.
Dương Nghệ liếc xéo Trường Trung Học Thực Nghiệm Số 3 ở đối diện, nói chuyện “Nhà cậu có đứa nhóc nào thi đại học à?”
“Em gái.” Giang Khinh lời ít ý nhiều.
“Em gái?” Dương Nghệ biểu lộ khẽ giật mình “Phùng Dao Dao? Không đúng, cô ấy cũng năm nhất đại học rồi.”
Giang Khinh gõ nhẹ ngón tay trên hộp gỗ “Em gái ruột tên Giang Vi...... Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
Kết quả là, hai người ngồi ở trong phòng khách, trò chuyện câu được câu không.
11h30’ cuộc thi kết thúc, các học sinh lần lượt đi ra vẻ mặt không ai giống ai.
“Giang Khinh.” Cô gái nhón chân lên, vẫy tay với nhóm thanh niên bên ngoài.
Dương Nghệ chấn kinh “Cái này, em gái cậu!”
Giang Khinh im lặng “Cậu mắng thật bẩn.”
Giang Vi mang theo 10 phần hơi thở thanh xuân, trên mặt không trang điểm, ăn mặc thanh thuần, không thể nghi ngờ là mỹ nhân, di truyền dung mạo dịu dàng của mẹ.
Ba ngày thi đại học này, thái độ Giang Khinh với Giang Vi dịu dàng đi rất nhiều, mỉm cười giới thiệu nói:
“Bạn của anh, Dương Nghệ, gọi anh đi.”
“Chào anh Dươn. ” Giang Vi nhẹ nhàng gọi.
Dương Nghệ hung tợn trừng mắt với Giang Khinh “Đừng nghe anh ta nói lung tung, chị là nữ gọi là chị.”
Nữ! Nữ sinh!
Giang Vi rất là chấn kinh, nghĩ thầm: May mà vẫn bình an, mình mới mười tám tuổi, cũng không nhỏ.
3 người ăn cơm tại trung tâm thương mại gần đó.
Sau khi Dương Nghệ rời đi, Giang Khinh trầm mặc một hồi, hỏi “Thi như thế nào?”
“Vẫn ổn.” Đôi mắt xinh đẹp của Giang Vi mỉm cười “Ngữ văn là môn tủ của em chắc chắn 130 điểm, buổi chiều thi toán học có hơi yếu chút hy vọng là trúng đề đã ôn rồi.”
Giang Khinh “Ừm” một tiếng, lại không nói.
Hắn không biết nói chuyện như thế nào với Giang Vi.
Ngồi ở bên cửa sổ của quán ăn, Giang Vi tắm ánh nắng cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi thăm:
“Hai ngày này em có thể ở cùng anh sao?”
“Có thể” Giang Khinh gật đầu.
Cái việc đáp ứng sảng khoái này Giang Vi đã đoán ra trước, vui vẻ ra mặt nói “Anh kỳ thực rất quan tâm em.”
“Ừm.” Giang Khinh giọng điệu bình thản, trong lúc thi đại học, hắn quyết định đi theo Giang Vi một đoạn.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Vi tựa hồ nhìn ra cái gì “Cho nên...... Vẫn là không cách nào tha thứ em sao?”
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, thi thật tốt nếu như...…” Giang Khinh dừng một chút nói ra điều kiện “Nếu như em thi đậu 1 trường đại học 211, anh có thể thử tiếp nhận em.”
Giang Vi nắm chặt góc áo dưới mặt bàn “Em thi đậu anh cũng sẽ không vứt bỏ em?”
Giang Khinh nhìn ra ngoài cửa sổ “Là em trước kia từ bỏ hắn, nhưng...... Thôi bỏ đi, cố lên.”
Màn đêm buông xuống, hai anh em ăn cơm bên ngoài, cùng trở lại khu biệt thự.
Cửa vừa mở ra, Đại Kim Mao màu bơ chạy như bay đến, ở dưới chân Giang Khinh xoay vòng vòng.
“Chào mày, đã lâu không gặp.” Giang Vi ngồi xoa xoa đầu Đại Kim Mao.
Trong phòng khách, bọn người Trần Thiên Nhạc có thói quen sau khi tan việc đến bên này tụ họp một chút.
Nháy mắt nhìn thấy cô gái, mọi người biểu lộ phong phú.
Giang Vi không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy ở tại đây, cô chỉ gặp qua Tô Mộc Nhiễm và Phùng Dao Dao.
“Em lên phòng ngủ chính ở lầu hai nghỉ ngơi đi, chúng anh có việc thương lượng.” Giang Khinh vỗ nhẹ sau lưng cô.
“A.” Giang Vi liền đi lên lầu cộp cộp cộp.
Cơ thể Tống Bình An vừa khỏi hẳn, thạch cao cũng đã tháo, cười hỏi “Lão Giang, có chuyện gì?”
Tô Mộc Nhiễm đưa ra đáp án trước một bước “Hôm nay là ngày 6/7 là ngày thi đại học, cậu làm anh vẫn rất có trách nhiệm, định mang theo em ấy mấy ngày nay sao?”
Giang Khinh ngồi xuống, gật gật đầu “Tôi hy vọng em ấy thi đậu một trường đại học tốt, có một tương lai tốt, dù sao...... Không chắc ngày nào tôi sẽ chết, em ấy trên đời này liền không có người thân.”
Do dự một chút, Giang Khinh đem hộp gỗ đưa cho Tống Bình An “Cho cậu một món quà.”
“Quà?” Lão Tống lộ ra vẻ được thương mà sợ “Cậu vẫn là lần đầu tiên đưa tôi quà đó!”
Tống Bình An mở hộp gỗ ra, lấy ra hôn thư, tập trung nhìn vào, trợn tròn mắt một cái.
“Lão Giang, không đến mức chứ...... Tiểu gia tôi đây không nói muốn cưới cậu, cái hôn thư này tiểu gia không thừa nhận đâu.”