Giang Khinh lặp lại câu nói này một lần, yên lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Chỉ số EQ và IQ của Tô Mộc Nhiễm rất cao, có kỳ tích “Khán Giả“ và “Giảm Cảm Giác Tồn Tại“ cùng với năng lực “Nhìn Rõ Manh Mối“. Đưa cô ấy tham gia nhiệm vụ trước 8 lần có lẽ là rất ổn, sao tiến độ lại chậm vậy? Cô ấy định ở lại trong Thế Giới Sách luôn à?.“
Cùng một loại người sẽ hấp dẫn lẫn nhau, Giang Khinh vô cùng quan tâm đến Tô Mộc Nhiễm, xem cô như đồng loại.
“Em biết rồi“ Phùng Dao Dao ôm đầu gối, cơ thể lắc lư nhẹ sang trái phải, “Chị Tô nói chị ấy và tiểu Lâm không phải xuyên sách cùng một nơi… Chị Tô là tại cổng ra vào của trung tâm thương mại bị một tên tội phạm đâm 3 nhát chết ngay tại chỗ, tiểu Lâm là vào ngày thứ ba đang làm bảo vệ giết chết tên tội phạm, sau đó tự sát.“
“Sau khi xuyên sách được một tháng, nhiệm vụ lần thứ nhất ghép chung một trận, sau bao ngày xa cách mới trùng phùng.“
“Lần đó nhiệm vụ có 13 người chỉ còn lại có chị Tô và tiểu Lâm, gây nên ảnh hưởng tâm lý vô cùng nghiêm trọng đối với họ, cộng thêm việc thân phận của họ trong Thế Giới Sách không quen biết, họ tốn thời gian rất dài mới điều chỉnh tâm lý được, đi làm giấy kết hôn, cùng nhau đi mua nhà, và thuyết phục người nhà.“
“Quan trọng hơn là chị Tô thích “biết người biết ta trăm trận trăm thắng“ cho nên vẫn đi thu thập tình báo ở 2 thế giới, đồng thời để mắt đến ‘Diễn Viên’, ‘Khán Giả’, ‘Lệ Quỷ’, ‘Giải Phóng’, ‘Trục Mộng Hội’.“
Giang Khinh cắn móng tay, tỏ ra thái độ nghi hoặc không hề che giấu, “Cô ấy nói với em nhiều vậy à?“
“A…“ Hai ngón trỏ Phùng Dao Dao khẽ chạm vào nhau, yếu ớt nói “Anh à, chị Tô đoán được anh sẽ hỏi những việc này, chị ấy cố ý nới với em, để em chuyển lời cho anh.“
“Chị ấy giống như… thông minh hơn anh một chút.“
Giang Khinh kinh ngạc một hồi, chợt cười một tiếng mang theo chút chờ mong, “Anh đã đúng, bọn anh là đồng loại “
Phùng Dao Dao chớp đôi mắt trong veo, “Anh, có người còn mạnh hơn anh, anh không thất vọng sao?”
“Thất vọng? Tại sao lại thất vọng?“Giang Khinh có chút muốn cười, “Nếu như con đường thành ‘Thần’ quá đơn giản, quá không thú vị,, quá thuận lợi, Thì..cái đó có ý nghĩa gì cơ chứ?“
“Tổ chức ‘Thế Giới Mới’ của chúng ta mới đi bước đầu, tương lai sẽ đối mặt với càng nhiều ‘Lệ Quỷ’ và ‘Diễn Viên’ mạnh mẽ.“
“Những người đã thông qua 10 lần nhiệm vụ kia, đều không thể coi thường, nhưng chúng ta sẽ vượt qua bọn họ.“
Vượt qua…Phùng Dao Dao nói thầm lại một lần, không hiểu sao lại có loại cảm giác hừng hực khí thế.
Hai người hàn huyên một hồi, Giang Khinh nói muốn đi ngủ, Phùng Dao Dao kêu hắn chờ một chút.
“Em chạy chậm một chút“ Nhìn cô gái vội vã chạy lên tầng hai, Giang Khinh bất đất dĩ la lên.
Sau ba phút, Phùng Dao Dao đi xuống lầu, tư thế đi có chút kì lạ lộ vẻ ngượng ngùng.
Cô đổi một bộ quần áo mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu hồng nhạt, mang phong cách khá trưởng thành, cộng thêm vớ màu da, cùng với một đôi giày cao gót 3cm.
“Em..Em lần đầu tiên mặc váy, tất chân cùng với giày cao gót, không biết nhìn có ổn không?“
Lần đầu tiên?
Giang Khinh dở khóc dở cười nói, “Em có lẽ nên hỏi Tô Mộc Nhiễm hoặc Giản Vũ Tình.“
“Em thấy hơi ngượng...Em đã 19 tuổi rồi!“ Phùng Dao Dao mím môi, “Lúc đùa nghịch, người ta đều mặc váy cùng tất chân, em liền giống như một đứa nhóc ngây thơ!“
“Nhưng mà …“ Phùng Dao Dao khép chặt chân, “Cảm giác mất mát này thật không quen chút nào.“
Cô kỳ thật rất là bảo thủ, ở thế giới hiện thực cũng vậy, Thế Giới Sách cũng thế, đều là lần đầu tiên mặc váy, mấy ngày trước lên mạng dùng 130 tệ mua, sáng hôm nay thì nhận hàng.
Tất chân còn rẻ hơn 9 tệ 9 còn được freeship.
Giag Khinh nhịn cười nửa ngày, dùng EQ cao nói “Dao Dao, dáng chân em không mang tất chân càng đẹp mắt, cũng không cần phải mang giày cao gót, em không thấp, đúng chuẩn kiểu em gái ngọt ngào, đều là do thân hình em cao, mang một đôi giày trắng, không cần hất tóc lên, buộc lên thôi đã xinh rồi.“
“Vậy sao?“ Phùng Dao Dao nháy mắt mấy cái.
Giang Khinh giọng điệu kiên định “Chắc chắn mà!“
Phùng Dao Dao nhanh như chớp chạy vào nhà vệ sinh, nửa phút lại chạy ra, cởi tất chân và giày cao gót.
Cô cắn dây buộc tóc trong miệng, hai tay vuốt mái tóc dài một cái, quen thuộc buộc tóc kiểu đuôi ngựa cao.
“Anh à, phải như thế này không?“ Cô khẽ nâng váy, đi dạo quanh một vòng.
Mặc dù giá trị nhan sắc cô không cao, dáng người cũng bình thường, nhưng đều là con gái mà ai cũng đều xinh đẹp hết.
Giang khinh mỉm cười khen ngợi, “Nhìn rất đẹp…Em lên mạng mua sao?“
“Đúng vậy, 130 tệ“ Phùng Dao Dao cười hì hì một tiếng.
Tiện nghi vậy sao…Giang Khinh trầm ngâm một lát, uyển chuyển nói:
“Em nếu không có tiền, nói với anh, tốt xấu gì anh cũng là anh trai của em“
Thẳng thắn mà nói hắn cũng không có tiền, sau khi Giang Thừa Duệ chết, thẻ ngân hàng có tài sản khoảng 200 vạn, hắn chuyển 5 vạn cho bản thân mình, còn lại đều cho Giang Vi.
“Không muốn đâu“ Phùng Dao Dao hai tay chống nạnh, kiêu ngạo nói “Em thừa nhận bản thân khá thực tế, cũng thừa nhận là mình thích tiền, nhưng em cũng sẽ không vì Tống Bình An tốt với em, liền để cậu ta cho em tiền, quần áo trên 100 tệ, mặc lên người đã thoải mái rồi.“
“Câu nói đó nói thế nào ấy…Chỉ cần đủ bình thường để che lấp tự ti, hạnh phúc sẽ đi cùng cả đời.“
“Nghèo thì nghèo thôi, ít nhất thì tiền của mình thì sẽ yên tâm sử dụng thoải mái.“ Cô dừng lại một chút.
“Đương nhiên là em cũng muốn ở biệt thự, mọi người mua quà cho em, em sẽ không từ chối đâu.“
Nghe đến câu cuối, Giang Khinh nhịn không được cười lên.
“Cứ chờ ở đây đi…Nói đi, muốn quà gì?“
Hai ngón trỏ của Phùng Dao Dao ở trước ngực chạm khẽ vào nhau, nhỏ giọng nói “Em nhìn trúng một đôi giày thể thao, giá có chút cao á tận 530 tệ, trên mạng không có hàng, cửa hàng mới có.“
“Được, ngày mai thứ bảy dẫn em đi mua." Giang Khinh cười nói.
“A!“ Phùng Dao Dao cao hứng xoay quanh tại chỗ.
Tống Bình An có tiền, đó là việc của Tống Bình An, Phùng Dao Dao đương nhiên sẽ không đòi hỏi.
Đối với Giang Khinh thì quan hệ bọn họ thân hơn, cô mới mở miệng nói muốn đôi giày thể thao.
Một đôi giày tốt thì sẽ rất quan trong lúc bên trong nhiệm vụ bên trong, chạy sẽ nhanh hơn chút.
“Đừng đi, hỏi em một chuyện“ Giang Khinh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vắt chân, mười ngón tay đan xen để lên đầu gối.
Phùng Dao Dao đi cốp cốp đến gần ngồi xuống, vắt chân theo “Chuyện gì vậy?“
Giang Khinh hỏi nghiêm túc “Tào Nhã Vân có đi tìm em không?“
Nghe vậy, Phùng Dao Dao nghiêm túc lên “Không có nhưng em ở trong trường học đụng trúng, cô ta ở xa xa liếc em một cái, ừm… Ánh mắt vô cùng độc ác, dường như muốn ăn thịt em vậy!“
“Em cảm thấy cô ta muốn động thủ với em..Kịch bản của em không có cập nhật, rõ ràng còn nói là sẽ tìm một đám người đến bắt nạt em.“
Giang Khinh híp mắt lại “Không phải là cảm giác đâu cô ta chắc chắn sẽ ra tay với em, trên tay chúng ta có bằng chứng phạm tội của cô ta, chỉ cần báo cáo cho cảnh sát, cả đời cô ta liền xong.“
“Chúng ta đối với cô ta là một loại uy hiếp, phương pháp loại bỏ uy hiếp tốt nhất là tung ra video và hình ảnh, dùng để trao đổi..Em gần đây cẩn thận một chút, đừng đi đến nơi ít người, đi WC thì tốt nhất nên có bạn bè đi cùng.“
“Chờ anh xử lý xong một số việc, sẽ giúp em xử lý cô ta.“
“Nhưng…Cái này đối với kịch bản em sẽ thay đổi rất lớn, em đã hoàn thành nhiệm vụ 5 lần, thay đổi quá lớn thì nhiệm vụ lần sau có thể sẽ là độ khó cấp 7, thậm chí cấp 8.“
Phùng Dao Dao mặt mày uể oải, “Độ khó cấp 8…Một mình em chắc chắn không trụ nổi đâu.“
Cô có kỳ tích và vật phong ấn, đầu có thể không thông minh, cũng không hẳn đặc biệt am hiểu phân tích.
Giang Khinh giọng điệu thả lỏng nói:
“Anh sẽ sắp xếp tốt tất cả.“
“Bước tiếp theo của kế hoạch…Dùng hết tất cả khả năng để đi thay đổi hướng đi bất lợi cho kịch bản của chúng ta.“
“Để cho nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta có độ khó như nhau.“
Phùng Dao Dao: “???“