“Kế hoạch?” Tống Bình An tắc lưỡi “Lão Giang, cậu không thể yên tĩnh một chút sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Khinh chiếu rọi bầu trời “Không thể, nếu dừng lại chúng ta đều chết hết!”
Hắn gọi điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm, mở miệng liền nói “Chị Tô, tôi muốn giết Thường Gia Chí.”
Bên kia trầm mặc hơn nửa ngày, Tô Mộc Nhiễm bình tĩnh hỏi “Cậu có kế hoạch hoàn mỹ?”
“Có, cần cậu phối hợp một chút, sẽ không tổn thương cậu.” Giang Khinh giọng điệu vô cùng kiên định.
Hắn luôn luôn thuộc phái hành động, đã đáp ứng Văn Phán Phán muốn giúp cô báo thù, 7 tên chủ mưu đừng mong một ai thoát được!
…..
Ba ngày sau, giữa trưa thứ ba.
Tiết học vừa xong Tô Mộc Nhiễm đi ra phòng học, đeo một chiếc mắt kiếng gọng vàng, trong tay cầm tài liệu giảng dạy, giữa nhíu mày hay mỉm cười đều toát khí chất ôn nhã, nhất cử nhất động so với cô gái trẻ càng có sức hút hơn.
Cô vừa mới chuẩn bị đi đến sân thượng của tòa nhà này thì một giáo viên nam gọi cô lại “Cô giáo Tô ơi, chủ nhiệm khoa tìm cô đó, hình như phái cô đi tham gia thi biện luận, gọi cô đi tới văn phòng ở lầu một một chuyến.”
“Được rồi, cảm ơn.” Tô Mộc Nhiễm lễ phép nở nụ cười.
Nếu không phải cô tuyên bố đã kết hôn ra ngoài, lại mỗi ngày mang theo nhẫn cưới, người theo đuổi kia nhất định nối liền không dứt.
Tô Mộc Nhiễm đi tới văn phòng ở lầu một, không chỉ có chủ nhiệm khoa còn có bảy, tám người thầy giáo khác.
“Cô giáo Tô.” Chủ nhiệm khoa nhấc nhấc tay, nhiệt tình chào mời “Là như thế này, trường học của chúng ta......”
Một bên khác, Giang Khinh đứng ở phía trước tòa nhà dạy học, dắt chó lông vàng, tai trái mang theo tai nghe.
“Đáng yêu quá tóc vàng còn lớn nữa.....”
“Cái đuôi lông xù thật thoải mái......”
“Để cho chị gái hôn một cái nào, thật thơm......”
Nhóm nữ sinh vây quanh Giang Khinh ở bên cạnh, ngồi xuống vuốt ve chó lông vàng, âm thanh dịu dàng như nước.
Rất nhiều học sinh nam ghé mắt, có loại ảo giác sống còn không bằng một con chó.
Đột nhiên, tai nghe truyền đến giọng nói Phùng Dao Dao “Anh ơi, mục tiêu đã xuất hiện tại vị trí chỉ định.”
Giang Khinh không có trả lời, một dải dây đỏ không nhìn thấy được đang lan tràn sân thượng......
Một, hai, ba!
Bịch một tiếng!
Có người từ sân thượng nhảy xuống, rơi xuống tại mặt đất xi măng ầm ầm, đầu giống như một quả dưa hấu nổ tung, máu đỏ và máu trắng sữa bắn tung toé, hiện trường một trận hỗn loạn.
Bên trong một tòa nhà ở rất xa, Phùng Dao Dao cầm kính viễn vọng, nhanh chóng rút lui.
Xế chiều hôm đó, tại cục cảnh sát.
Tô Mộc Nhiễm gật đầu “Là như thế này, anh ta đang theo đuổi tôi, thỉnh thoảng lại tỏ tình với tôi, nhưng tôi đã kết hôn lại còn là một giáo viên, hành vi này của anh ta đối với tôi mà nói đã gây nên cản trở nghiêm trọng cho nên tôi hẹn hắn lên sân thượng gặp mặt muốn nói cho rõ ràng.”
“Lúc đó ...... Tôi đang trên đường đi gặp Thường Gia Chí, thầy giáo Trần học ngành luật lại nói chủ nhiệm khoa tìm tôi.”
“Chuyện trường học chắc chắn quan trọng hơn việc cá nhân của tôi, tôi trước hết đi văn phòng...…”
Tô Mộc Nhiễm trả lời không chê vào đâu được, có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ nhất, không có thời gian gây án.
Trong một gian phòng khác, ba vị cảnh sát nhân dân nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội lại đang dắt chó đi dạo của thanh niên.
Cảnh sát nhân dân lớn tuổi cười cười “Lại gặp mặt.”
“Chào chú cảnh sát.” Giang Khinh hiền lành đáp lại.
“Đừng khẩn trương.” Cảnh sát nhân dân lớn tuổi mười ngón đan xen đặt trên mặt bàn giọng điệu hiền hoà “Hỏi cháu hai vấn đề.”
“Đầu tiên, cháu không phải học sinh của Đại học Bách khoa Hồng Phong Diệp vì sao lại đến trường?”
“Thứ hai, Thường Gia Chí nhảy lầu tự sát chết ở chỗ không xa cháu......”
Giang Khinh chen ngang “Chú cảnh sát, đầu tiên là cháu không biết chuyện gì hết, cháu cùng cô giáo Tô là bạn bè, chồng cô ấy cháu cũng quen. Đoạn thời gian trước khóe mắt cháu giải phẫu màng cấy ghép rất thành công, cháu năm nay 20 tuổi chắc chắn muốn học lên đại học, liền...... Các chú hiểu mà, để cho cô giáo Tô giúp cháu tìm quan hệ.”
“Thứ hai, cháu không biết Thường Gia Chí, cháu đứng ở dưới lầu của mấy người cô giáo Tô, ai biết tự nhiên ...... Làm cháu sợ muốn chết, lần đầu gặp người nhảy lầu rồi chết, quá đẫm máu!”
“Cuối cùng, lúc đó hiện trường có mấy trăm học sinh các chú sao lại để cho cháu tới phối hợp điều tra cơ chứ?”
Cảnh sát nhân dân lớn tuổi khụ khụ một cái “Chúng ta tương đối quen thuộc đi.”
Hàn huyên một hồi, cảnh sát nhân dân tiễn hắn cùng Tô Mộc Nhiễm rời đi.
Hai người có bằng chứng ngoại phạm, không chỉ một người có thể chứng minh, còn có màn hình giám sát.
Bọn họ chỉ có thể đem cái chết của Thường Gia Chí phân loại là tự sát, sân thượng lúc đó cũng không có người khác.
Người đến người đi trên đường, Giang Khinh tháo xuống lớp ngụy trang nghiêm túc, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong “Con người thật sự yếu ớt nhảy xuống 6 tầng lầu, đầu liền nở hoa không bằng lệ quỷ khó giết.”
Khóe miệng Tô Mộc Nhiễm cũng nhẹ cười “Đã như thế độ khó nhiệm vụ kế tiếp của tôi chỉ sợ đạt cấp 6 hoặc cấp 7, kịch bản cũng thay đổi một chút.”
“Nhưng thay đổi không lớn, kịch bản bắt cóc cũng biến mất, trong kịch bản thì 6 tháng sau nhân vật chính sẽ ở trong dạ tiệc hạ dược cho tôi.”
Giang Khinh cầm dây xích chó, không chớp mắt nhìn về phía trước, “Sáu tháng còn sớm mà, bây giờ, độ khó của cậu và Tống Bình An không khác biệt lắm chắc là ngang nhau. Tôi muốn tìm Trần Thiên Nhạc thương lượng, để cho hắn đào một cái mật thất trong cửa hàng để trốn thoát.”
Nghe xong câu này, Tô Mộc Nhiễm đeo mắt kính, giọng điệu không xác định nói:
“Cậu dự định để chúng ta thay đổi hướng đi của nội dung cốt truyện, bảo đảm an toàn trong vòng nửa năm, lại khống chế độ khó nhiệm vụ lần tiếp theo ở cấp 6 hoặc cấp 7, tiếp tục đánh cược một lần ‘Song Khai'?”
Trong thư viện Mộng Vãn Chu nhịn không được chửi bậy:
“Trực giác? Đơn giản là định lợi dụng sức mạnh ‘Số mệnh’ dẫn đến ‘Hiệu ứng cánh bướm’, cuối cùng ghép đội với nhau, xác suất này thành công cực kỳ nhỏ!”
Văn Phán Phán mặc váy họa tiết hoa râm phản bác “Có thể thử, xác suất cũng không thấp, sức mạnh ‘Số mệnh’ ngay cả tôi đều không thể phỏng đoán, tôi đối với ‘Số mệnh’ khai thác không đủ 50%.”
Tại ngã ba đèn xanh đèn đỏ, hai người ngừng chân.
Tô Mộc Nhiễm một bộ dáng khí chất chị đại, khẽ vuốt trán Giang Khinh dịu giọng nói:
“Cậu lúc nào cũng suy nghĩ vì chúng tôi, còn bản thân cậu thì sao?”
“Đáp ứng tôi, phải học được cách yêu chính mình.”
Giang Khinh trầm mặc...... Yêu chính mình? Không, tôi muốn lôi kéo những cái sợ hãi kia cùng một chỗ xuống Địa ngục!
……
Thời gian đã trôi qua trong lúc bất tri bất giác.
Một tháng sau, ban đêm ngày 6/6, Giang Vi nằm trên giường, cầm điện thoại di động nhìn vào giao diện chat màu xanh.
Giang Vi: Em ngày mai thi đại học, anh có thể tới tiễn em không?
Giang Vi: Làm sao bây giờ, em ngủ không được, thật khẩn trương!
Giang Vi: Dò xét điểm kiểm tra một lần cuối em được 573 điểm.
Giang Vi: Anh đã ngủ chưa? Có thể tâm sự cùng em không?
Giang Khinh không có trả lời tin của dù là một câu.
Buổi tối 11h37', Giang Vi thở dài một hơi, tâm phiền ý loạn, nằm xuống ngủ.
Cô nhìn trần nhà chằm chằm, nghĩ đến việc ngày mai các bạn học đều có phụ huynh tiễn đưa, chính mình chỉ có một người đi tham gia thi đại học, lòng ủy khuất và chua xót đột nhiên phun trào.
Cô cắn chặt bờ môi không khóc thành tiếng, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Cô đã mất đi mẹ, lại mất đi ba, người anh ruột duy nhất cũng không để ý cô.
Giang Vi ngủ lúc nào không biết, chuông báo vang lên một lần, cô liền tỉnh lại.
Màn trời nổi lên một màu xanh nhạt và một màu hồng phấn, mặt trời chầm chậm dâng lên, cảnh sát giao thông cũng bắt đầu bận rộn.
“Buồn ngủ quá......” Giang Vi ngồi ở trên giường đợi cho tỉnh, rửa mặt sau đó kiểm tra thẻ căn cước cùng thẻ dự thi một lần, lúc này mới đi ra ngoài.
Cô đón xe đi tới địa điểm thi, trước cửa trường học có một đám học sinh và phụ huynh, cùng với các giáo viên.
“Mẹ, yên tâm đi cái gì con cũng mang theo, văn phòng phẩm đều đầy đủ.”
“Ba, chờ tin tức tốt của con, kiểm tra cao thấp cũng vào hạng một trăm thành phố.”
“Thầy cô ơi, chúng ta đi vào thôi.”
Giang Vi đầu cúi xuống, từng bước một đi đến cửa trường học.
Đột nhiên, một cái tay từ phía sau bắt được cổ tay của cô.
Giang Vi quay đầu, biểu lộ từ kinh ngạc đến kinh hỉ lại từ kinh hỉ đến ủy khuất “Em tưởng là anh không tới.”
Giang Khinh thở hồng hộc “Gần đây có chút bận rộn, anh sáng sớm đã chạy tới, mua cho em một chút văn phòng phẩm em đã mang thẻ dự thi và căn cước theo chưa?”
Nhìn qua một túi văn phòng phẩm được đưa đến Giang Vi bất đắc dĩ lại xúc động “Em đều mang đủ rồi.”
“Đi, đi thôi, anh tại cửa ra vào chờ em thi đại học rất quan trọng nhưng cũng đừng khẩn trương.”
Giang Vi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi “Anh có thể ôm em một chút không? Cổ vũ cho em!”
Vừa mới nói xong, Giang Khinh cho cô gái một cái ôm to lớn, ở bên tai nhẹ nhàng nói:
“Thi đại học cố lên.”