"Độ khó như nhau?" Phùng Dao Dao nói từng chữ, đầu thì nhỏ, nghi vấn lại lớn vô cùng.

Giang Khinh gõ nhẹ đầu gối cô, để cô thả hai chân xuống, sau đó nhẹ nhàng nói ra: 

"Đến hiện tại thì kịch bản của chúng ta đều tiến vào giai đoạn nguy hiểm, bên em thì Tào Nhã Vân muốn động thủ, bên Trần Thiên Nhạc thì 2-3 tháng sau sẽ xảy ra án mạng, Tô Mộc Nhiễm thì trong 2 tháng tới sẽ bị bắt cóc, Lâm Cố Bắc lại bị hãm hại tại cùng một vụ án, bên Tống Bình An thì lão đại Tống lại muốn động thủ với hắn... Tổng kết lại, đều là xảy ra chuyện trong vòng 2-3 tháng."

Phùng Dao Dao suy nghĩ một chút, hé miệng "Đúng thật, kịch bản này chúng ta đều muốn thay đổi hoặc là trốn tránh." 

"Tránh đi thì cũng khó thoát được, ví dụ như bên Tô Mộc Nhiễm nếu hôm nay cô ấy xin nghỉ tránh bị bắt cóc, thế ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Càng không thể ngăn chặn, lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm!" 

"Theo định luật Murphy, nếu chuyện gì có thể trở nên tồi tệ, nó chắc chắn sẽ xảy ra, dù khả năng chỉ là một phần trăm rất nhỏ!” 

"Được rồi, đi ngủ thôi, chúng ta sẽ đi từng bước một." Giang Khinh ngáp to một cái, vẫy tay với chó lông vàng rồi lên lầu.

Định luật Murphy? Anh của mình lại có văn hóa như thế? 

Phùng Dao Dao chậm một nhịp so với thần ( thần ở đây có lẽ là nói đến Giang Khinh), vội vội vàng vàng đi lên lầu "Anh à, em không dám ngủ một mình, để Khai Tâm ngủ với em đi." 

Lá gan cô vốn nhỏ, những Lệ Quỷ khủng bố trong bệnh viện kia vẫn còn tồn tại trong đầu cô chưa biến mất.

... 

Hôm sau.

Ăn cơm trưa xong, Giang Khinh và Phùng Dao Dao đi ra ngoài mua giày. 

Hôm nay là ngày 1/5, nhiệt độ của Lam Hải Thị đạt đến 25 độ, Giang Khinh ăn mặc tùy ý, một cái áo ngắn tay màu đen cùng với quần thể thao màu xám, Phùng Dao Dao thì mặc váy ngắn liền thân màu hồng nhạt.

Trên đường đi cô có chút lo lắng, thỉnh thoảng kéo váy một cái, gió lướt nhẹ qua, rét căm căm.

Giang Khinh bất đắc dĩ "Không còn cách nào thì mua một bộ quần áo khác?" 

"Không muốn" Phùng Dao Dao quật cường nói.

Cô trước đây không hiểu, vì sao có rất nhiều nữ sinh muốn mặc váy, bây giờ mặc thử, thật ra cũng có chỗ tốt... 

Hai người ngồi xe lửa đến Khu Phố Tài Chính Hoàng Hôn, bên này tương đối phồn hoa, trung tâm thương mại đẳng cấp nào cũng có, từ thấp đến cao, thức ăn đường phố ngay tại bên cạnh, còn có rất nhiều cảnh đẹp, là Thánh Địa hẹn hò cuối tuần của các cặp đôi. 

Phùng Dao Dao dẫn Giang Khinh đi xuống tầng hầm của một trung tâm thương mại , phía dưới có một phố buôn bán. 

Tâm trạng của cô không tệ, trên đường lẩm bẩm một bài hát, mang lòng hiếu kỳ với rất nhiều thứ. 

"Anh ơi đôi này đi dây giày màu trắng, kèm hoa văn màu xanh và màu hồng nhạt, em rất thích." Phùng Dao Dao chỉ vào một đôi giày thể thao trong tủ kính.

Giang Khinh xem giá 530 tệ, nói với nhân viên cửa hàng "Cậu, phiền lấy đôi này size 37 cho em gái tôi thử một chút." 

Lúc này, một giọng nói không hài hòa truyền đến "Cậu, đôi giày này tôi cũng thích tìm cho tôi size 38 thử một cái." 

Lông mày Giang Khinh nhíu lại, vậy mà là Cố Khả Hân cùng Giang Viễn.

Gần đây Giang Viễn tiều tụy đi không ít, mắt có quầng thâm, tinh thần uể oải, đứng đó ngẩn người.

Đổi lại trước đây, Giang Viễn mà thấy hắn sẽ nói đầy lời âm dương quái khí, hiện tại thì trầm mặc rồi. 

Giang Khinh không phản ứng, loại giày này cũng không phải chỉ có một đôi, Cố Khả Hân thích thì mua. 

Rất nhanh, nhân viên cửa hàng lấy ra 2 đôi giày, Phùng Dao Dao không chờ đợi thử một cái, rất đẹp.

Có đôi giày này thì chạy trong nhiệm vụ gót chân sẽ không đau, giày trước kia rất là đau...Cô nghĩ đến lại oán thầm, khóe miệng không kìm được cười một cái.

Đối với Cố Khả Hân thì cô cười là khiêu khích và trào phúng. 

Cố Khả Hân bỗng dưng nói với Giang Khinh "Tôi với tiểu Viễn đã yêu đương rồi." 

"Lấy đôi này đi, không cần đổi cho tôi một cái túi để đựng." Giang Khinh đi đến quầy thanh toán, nhanh chóng trả tiền.

Ngay sau đó, hai người rời đi.

Cố Khả Hân sửng sốt một chút, đây là ý gì? Không thèm nhìn sao!

"Chị ơi...chị ơi..." Nhân viên cửa hàng gọi 2 tiếng, Cố Khả Hân khó chịu nói "Không cần, một chút cũng không đẹp gì cả, xấu quá!" 

Cô nắm tay Giang Viễn, nhanh bước đi xa.

Cái nốt nhạc đệm nho nhỏ này cũng không quấy rầy đến nhã hứng dạo phố của Giang Khinh và Phùng Dao Dao. 

Hai người đi một mạch tới phố thức ăn, tay trái cô cầm một xiên kẹo hồ lô, tay phải cầm một ly kem. 

Điện thoại vang lên, Giang Khinh nhận máy.

[ Lão Giang, những người cậu muốn điều tra, tôi đã có manh mối rồi ] 

Giang Khinh ánh mắt lạnh lẽo, "Cậu ở đâu?" 

[ Tống Thị đại hạ, tôi chia sẻ vị trí cho cậu ] 

"Được" Giang Khinh cúp điện thoại, ổn định lại cảm xúc một hồi, ôn hòa nói "Dao Dao, chúng ta đi Tống Thị đại hạ một chuyến, anh tìm Tống Bình An có việc." 

"Đã biết đã biết." Phùng Dao Dao làm động tác tay OK một cái.

Tống Thị đại hạ xa hoa hơn trong tưởng tượng, Phùng Dao Dao lần đầu đi đến nơi như thế này, hơi câu nệ một chút.

"Anh à, có khi nào bảo vệ đuổi chúng ta đi không?" 

"Phim truyền hình não tàn có cái này rất nhiều, a ...Giản Vũ Tình đang chờ chúng ta." 

Giản Vũ Tình để tóc ngắn dưới ánh mặt trời trông mềm mại mà đẹp mắt, mặc đồng phục công sở cùng với quần dài, diện mạo ngọt ngào, dáng người cũng rất chuẩn, cô đứng tại chỗ lại thành một cảnh đẹp. 

"Chị Vũ Tình" Phùng Dao Dao vẫy tay chào hỏi.

Giản Vũ Tình sững sờ "Em gái, cái này....Trong ấn tượng của chị, giống như lần đầu em mặc váy?" 

"Ừm ừm...Anh trai em đưa em đi mua giày, giày này...cực kì tốt luôn!" 

"Cậu ta! Dẫn em đi mua giày?" Giản Vũ Tình như nghe thấy thông tin chấn động đất trời.

Giang Khinh thúc giục nói "Trước tiên đưa tôi đi gặp Tống Bình An, hai người lại chậm rãi trò chuyện sau." 

"Được rồi." Giản Vũ Tình lên tiếng. 

Ba người đi thang máy đến văn phòng Tống Bình An, Giản Vũ Tình đưa Phùng Dao Dao xuống dưới uống trà trưa.

Tống Bình An mặc vest công sở nhanh chóng khóa cửa lại, lấy ra một chồng văn kiện đặt trên bàn trà "7 người này thân phận không đơn giản... 1 người trong đó học tại Đại học Bách khoa Hồng Phong Diệp học đến năm 4 rồi, 6 người kia đều tốt nghiệp hết, có 5 người đi tỉnh khác phát triển." 

Giang Khinh dừng ánh mắt lại tại một người trong tư liệu, thì thầm "Thường Gia Chí, đại học năm 4 ngành tài chính, cha là thư ký thị trưởng Lam Hải Thị..." 

Tống Bình An rót 2 chén trà "Thường Gia Chí là một trong những chủ mưu hại chết Văn Phán Đệ năm đó." 

"Sáng nay tôi gọi điện thoại cho Tô Mộc Nhiễm, hỏi mới biết được, người này là kẻ trong 2 tháng tới muốn bắt cóc Tô Mộc Nhiễm, là một trong những vai phụ quan trọng của kịch bản cô ấy." 

Đại não Giang Khinh nhanh chóng suy nghĩ "Vai phụ trong kịch bản của Tô Mộc Nhiễm.……Vậy thì phức tạp rồi." 

"Tôi không biết vì sao cậu lại quan tâm tới vụ án của Văn Phán Đệ như vậy." Tống Bình An uống một hớp nước trà, hạ thấp giọng nói "Nhưng nhớ kỹ, thường xuyên đứng bên bờ sông thì khó tránh khỏi ướt giày. Tháng vừa rồi cậu đã giết bốn người, nếu giờ còn ra tay với người này, chỉ cần để lại dù chỉ một chút manh mối thôi—một dấu chân hay một dấu tay thì cảnh sát đều sẽ lần ra cậu." 

Giang Khinh không nói, nhìn tư liệu 7 người này một lần, tất cả đều là thủ phạm chính của vụ án Văn Phán Phán. 

Làm sao giết chết gã này bây giờ? Nếu kỳ tích “Tương tư” dùng trong Thế Giới Sách có thể phát huy 50% sức mạnh, mình liền có thể hoàn toàn khống chế một người tự sát trong vòng 100m...... Giang Khinh cau mày.

Giọng nói của Mộng Vãn Chu vang lên trong đầu “Cậu cần gì phải gấp gáp chứ? Chờ cậu thông qua nhiệm vụ lần 9, nhận chìa khoá để thăng cấp, kỳ tích trong Thế Giới Sách có thể phát huy 50% sức mạnh, đủ để giết chết một người không có tiếng động, bây giờ động thủ, quá mạo hiểm...... Không phải mỗi lần giết người đều có thể hoàn hảo không một kẽ hở, cậu cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp gì đó.”

Văn Phán Phán lên tiếng thuyết phục “Giang Khinh, tôi có thể đợi, tôi đợi 3 năm ở nhiệm vụ thế giới, đợi thêm 3 năm cũng không có việc gì, cậu phải cam đoan là bản thân an toàn trước, cậu là hy vọng của tôi và anh Mộng.” 

Giang Khinh nắm chặt giấy trong tay, im lặng hỏi: 

"Năng lực ‘Múa rối’ của ‘Tương Tư’ có xác suất 20% cưỡng ép khống chế một người ba giây sao?” 

“Có thì có, nhưng ba giây cậu muốn giết chết một người làm sao?” Mộng Vãn Chu không hiểu.

Ba giây, thấy rất ngắn trên thực tế cũng không dài, căn bản không làm được cái gì.

Giang Khinh dạo bước đến phía trước cửa sổ, quan sát đường đi phồn hoa ở phía dưới “Tôi có một kế hoạch.” 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play