Lê Dĩnh trong lòng vô cùng ngượng ngùng, vội vàng ngăn Bùi Nghị đang nói càng lúc càng lớn tiếng, “Anh nói nhỏ thôi, nhỏ thôi, mẹ tôi còn ở ngoài đấy.”
Bùi Nghị vốn định nói chuyện thêm với Lê Dĩnh để bồi đắp tình cảm, nhưng thấy trên mặt cô có vài phần mệt mỏi, nghĩ rằng cô vừa mới khỏi bệnh, nên cũng không nỡ làm phiền cô nữa.
“Tiểu Dĩnh, cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài dọn dẹp tuyết trên mái nhà.”
Sau khi gọi một tiếng “Tiểu Dĩnh”, lòng Bùi Nghị đập thình thịch. Anh không dám nhìn vào mắt Lê Dĩnh nữa, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình rồi quay người đi ra ngoài.
Lê Dĩnh phụt cười, “Cái đồ ngốc này.”
Sau đó, Lê Dĩnh nghe thấy giọng Bùi Nghị to lớn, vang dội ở bên ngoài, “Thím Vạn, cái thang và cái chổi của nhà thím ở đâu? Cháu lên mái nhà quét tuyết cho thím nhé.”
Lúc này, Bùi Nghị cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực. Nguồn năng lượng này nếu không được giải phóng, cả người anh sẽ khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play