Bùi Nghị cảm thấy những lời này nghe có vẻ quen thuộc. Anh suy nghĩ một chút, à, hóa ra là Vạn Tú Trân đã nói với anh câu này ngày hôm qua. Bùi Nghị dở khóc dở cười.
Bùi Nghị suy nghĩ một lúc, rồi đáp, “Thím à, cháu không khách sáo với thím nữa. Để khi về cháu sẽ mang mấy tấm phiếu vải mà mẹ cháu tiết kiệm được cho thím, thím dùng để may quần áo mới mặc nhé.”
Thời đại này, mua bất cứ thứ gì cũng cần phiếu, đặc biệt là phiếu vải cực kỳ khan hiếm. Rất nhiều người phải tiết kiệm rất lâu mới đủ để mua vải may một bộ quần áo.
Vạn Tú Trân nghe Bùi Nghị nói sẽ cho bà phiếu vải, dù trong lòng rất muốn nhưng vẫn lắc đầu từ chối, “Cậu Bùi, thím không thể lấy phiếu vải của nhà cậu được. Phiếu vải nhà ai mà chẳng thiếu, đều không đủ dùng cả.”
Bùi Nghị giải thích, “Thím à, bố mẹ cháu đều là công nhân, mỗi tháng đều được phát rất nhiều phiếu. Giờ nhà cháu có rất nhiều phiếu vải, thím không dùng thì đến kỳ cũng hết hạn, phí lắm.”
Nghe Bùi Nghị nói xong, Vạn Tú Trân không từ chối nữa, cười tủm tỉm đồng ý, “Vậy à, thế thì thím cảm ơn cậu nhé.”
Trong khoảnh khắc đó, hai người họ trò chuyện thân mật đến mức, nếu người ngoài không biết, có lẽ sẽ nghĩ họ là mẹ con ruột.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT