Lê Dĩnh vô cùng bất ngờ nhìn Bùi Nghị, giọng nói đầy vẻ không thể tin, “Cô ta chỉ vì lý do đó mà muốn hại tôi sao?”
Bùi Nghị không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Vạn Tú Trân không có những cảm xúc phức tạp như thế. Bà phẫn nộ nói, “Cái con Bạch Lệ Lệ này, tâm địa quá độc ác rồi. Nó ghen tị vì Lê Dĩnh nhà tôi thành công vào đoàn văn công còn nó thì không, nhưng nó không nghĩ rằng, dù Lê Dĩnh nhà tôi không đi được, thì cơ hội đó cũng không đến lượt nó.”
Vạn Tú Trân nói lời thật lòng, bởi vì lúc đó Lưu Kiến Quốc thấy Lê Dĩnh là một mầm non ưu tú nên mới cố ý chiêu mộ cô vào đoàn văn công. Nếu là Bạch Lệ Lệ, chắc chắn sẽ không có chuyện này.
Lê Dĩnh an ủi Vạn Tú Trân, “Thôi, mẹ đừng giận nữa, vì loại người đó mà tức giận làm hại sức khỏe thì không đáng đâu.”
Nhìn ánh mắt quan tâm của Lê Dĩnh, lòng Vạn Tú Trân lập tức dịu lại. Bà hít thở sâu, lồng ngực từ từ bình ổn, “Được, mẹ không giận nữa. Chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ chẳng quan tâm đến mấy kẻ xấu bên ngoài đâu.”
Sau đó, bà quay sang Bùi Nghị, nói, “Cậu Bùi này, bây giờ cũng sắp trưa rồi, hay là cậu ở lại dùng bữa cơm đạm bạc với gia đình tôi đi. Thật ra tôi vốn định để con gái tôi hai ngày nữa đến nhà cậu mời cậu. Cậu đã cứu con gái tôi, giúp nó tránh khỏi một cuộc đời bất hạnh, thím phải cảm ơn cậu thật tử tế mới được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play