"Con út, con út, tỉnh dậy đi nào... Trời ơi, sao đầu con nóng thế này? Hỏng rồi, chắc chắn là sốt rồi."

Trong cơn mơ màng, Lê Dĩnh cảm nhận có một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện bên cạnh. Giọng nói ấy đầy vẻ lo lắng và quan tâm, nhưng đầu óc cô lúc này đau như búa bổ, nghe vào chỉ thấy phiền phức.

"Ưm... ồn quá..."

Lê Dĩnh muốn lớn tiếng quát bà im lặng, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại yếu ớt, mềm như một tiếng r*n rỉ nũng nịu.

"Con út, con út, ngoan nào."

Một vật gì đó mát lạnh được đặt lên trán Lê Dĩnh, xua đi cơn nóng hầm hập. Cô cảm thấy dễ chịu, ý thức dần mơ hồ trở lại.

Lần nữa mở mắt, không biết đã bao lâu trôi qua.

Trước mắt cô là trần nhà thấp, những mảng tường đất loang lổ dán đầy báo cũ, và khung cửa sổ gỗ sơn đỏ đã bong tróc, đóng chặt.

Lê Dĩnh giật mình. Cô vội ngồi dậy, cẩn thận quan sát nơi hoàn toàn xa lạ này.

Cô đang nằm trên một chiếc giường đất, trải chiếu cói. Chiếc chăn không có vỏ bọc, kiểu dáng cũ kỹ giống hệt đồ dùng thập niên 60-70. Sờ vào miếng vá to tướng trên chăn, nhìn sang hai chiếc rương gỗ màu đỏ sẫm và cái ca tráng men gần đó, tim Lê Dĩnh lạnh đi.

Đây là đâu? Không lẽ cô bị lừa bán đến vùng núi hẻo lánh nào đó sao!

Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của những phụ nữ bị lừa bán, cả người Lê Dĩnh rùng mình.

Không, không được. Phải chạy ngay khi chưa có ai!

Lê Dĩnh không dám chần chừ, vội vàng vén chăn, chân trần đạp xuống nền đất định chạy ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo xanh, quần đen, đi giày vải bỗng xuất hiện trước cửa.

Thấy cô hốt hoảng, người phụ nữ vội túm lấy tay cô, lo lắng hỏi: "Con út, con định đi đâu? Sốt ruột đến mức không kịp đi giày à?"

"Bị... bị phát hiện rồi!"

Lê Dĩnh sợ hãi run rẩy, mất một lúc sau mới lắp bắp nói: "Con... con muốn đi ra ngoài."

"Trời ơi, con gái cưng của mẹ, con muốn đi vệ sinh à? Có gì mà ngại chứ? Con cứ nói thẳng với mẹ. Con là máu thịt của mẹ, có gì mà phải e thẹn?"

Người phụ nữ thấy Lê Dĩnh ấp úng, nghĩ là con gái lớn có chút ngại ngùng chuyện tế nhị. Nói rồi, bà cầm lấy cái bô bên cạnh, bảo Lê Dĩnh: "Con gái ngoan, ngoài trời đang lạnh lắm, con mới ốm dậy, cơ thể còn yếu, không được ra ngoài đâu. Lỡ cảm lạnh nữa thì không hay."

Nghe người phụ nữ nói, Lê Dĩnh giật mình.

"Có ý gì vậy? Bà ấy gọi mình là 'con gái', nhưng... nhưng mình đâu có người mẹ này!"

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương, quan tâm của người phụ nữ trước mặt, Lê Dĩnh dù ngốc cũng hiểu ra mọi chuyện không giống như cô nghĩ ban đầu. Cô không bị lừa bán.

Trong đầu cô mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Lê Dĩnh vội cúi đầu nhìn xuống, và lẩm bẩm trong lòng: "Quả nhiên."

Lúc nãy quá hoảng loạn, cô không để ý. Giờ cúi xuống, cô phát hiện đôi chân gầy guộc, hơi sạm màu này hoàn toàn khác với đôi chân trắng trẻo, mềm mại trước đây của cô.


 

Mơ hồ nhận ra

Có vẻ như cô đã xuyên không, linh hồn nhập vào cơ thể một người hoàn toàn xa lạ.

"Con gái, con nghĩ gì vậy? Sao còn chưa xong?" Người phụ nữ nhìn cái bô trước mặt, thúc giục Lê Dĩnh đang không có phản ứng gì.

Thấy tình cảnh đã thay đổi, sự căng thẳng của Lê Dĩnh cũng tan biến. Cô mỉm cười với người phụ nữ hiền lành trước mặt: "Mẹ, con... con không muốn cái này. Con khát nước, muốn uống nước thôi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play