Lê Dĩnh trong lòng vốn định ở chung với Bùi Nghị như bạn bè, nhưng từ sau cái ôm ngắn ngủi trên tàu hỏa, trong lòng cô ấy đã nảy sinh một chút dao động. Nhưng sự xúc động này rất nhanh đã bị lý trí kiểm soát, nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
Bây giờ Lê Dĩnh thật sự không muốn nhìn thấy cái người mặt đen làm cô ấy mất bình tĩnh này.
Hai người im lặng một lát, Bùi Nghị dường như lại nghĩ ra điều gì đó, anh ấy móc ra một món đồ từ trong túi, sau đó đặt trước mặt Lê Dĩnh.
“Đúng rồi, đồng chí Lê Dĩnh, đây là kẹp tóc hình máy bay mà tôi thấy ở Hợp tác xã huyện, tôi thấy nó đặc biệt hợp với cậu.”
Lê Dĩnh nhìn chiếc kẹp tóc hình máy bay trong lòng bàn tay Bùi Nghị, lắc đầu, trả lời: “Tiểu đội trưởng Bùi, em không thể nhận đồ của anh, xin anh hãy mang về đi.”
Bùi Nghị nắm chặt tay, một lần nữa nói: “Đồng chí Lê Dĩnh, tôi là đàn ông, tóc ngắn như vậy, không dùng được kẹp tóc này. Nếu cậu không muốn, tôi cũng không có chỗ nào để.”
Lê Dĩnh im lặng một lát, nói: “Anh không dùng được, có thể để lại cho mẹ anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play