Bùi Nghị đương nhiên không nhắc đến tình cảm của mình với Lê Dĩnh, nhưng cho dù anh ấy không nói, Vạn Tú Trân cũng nhìn ra được rốt cuộc là vì sao. Dù sao Lê Kiến Thanh đã nhập ngũ nhiều năm, trước đây cũng không thấy Bùi Nghị này đến thăm.
“Mẹ, Tiểu đội trưởng Bùi đã đến từ xa, trước hết cứ để anh ấy ngồi xuống đã.” Lê Dĩnh đi theo Bùi Nghị vào nhà, thấy tình cảnh này bèn nói với Vạn Tú Trân.
“Đúng đúng đúng, nhìn mẹ, suýt nữa quên mất.” Vạn Tú Trân vỗ trán mình, sau đó vội vàng nói với Bùi Nghị: “Tiểu Bùi, cháu mau cởi áo khoác ngoài ra, ngồi lên giường lò sưởi cho ấm.”
Bùi Nghị ngoan ngoãn làm theo.
Vạn Tú Trân tiện tay nhận lấy áo khoác bông của Bùi Nghị treo lên tường, lại vội vàng rót cho anh ấy nước ấm, hơn nữa còn cho thêm một thìa đường vào.
Bùi Nghị bưng chén nước đường ngồi trên giường lò sưởi, liếc mắt đánh giá căn phòng trước mặt.
Tường nhà được dán bằng báo cũ, trông sạch sẽ hơn rất nhiều, ở đầu giường, cách xa lò sưởi, có hai chiếc tủ gỗ sơn đỏ đã bong tróc, trên tủ xếp gọn gàng mấy bộ chăn đệm, cách đó không xa còn có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn đặt gương, lược gỗ, và kẹp tóc, dây buộc tóc màu đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play