Lê Dĩnh “hắc hắc” cười, sau đó lắc tay Vạn Tú Trân, nũng nịu nói: “Mẹ, năm nay tuy anh trai không về, nhưng vẫn có con ở bên cạnh mẹ ăn Tết mà, đừng không vui nữa nhé.”
“May mà có con ở bên cạnh mẹ, nếu không…” Vạn Tú Trân còn chưa nói xong, giọng đã mang theo vài phần nghẹn ngào, hốc mắt rõ ràng đã ướt.
Lê Dĩnh thấy Vạn Tú Trân cảm xúc không tốt, vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, mẹ, cái Đỗ Á Phương đó sau khi con đi, có làm chuyện xấu gì không?”
Nhắc đến Đỗ Á Phương, nỗi buồn trong mắt Vạn Tú Trân lập tức biến mất, bà ấy hừ một tiếng, giọng cao lên mấy phần: “Đỗ Á Phương bây giờ chính là con châu chấu trong lòng bàn tay mẹ, không còn nhảy nhót được nữa.”
Lê Dĩnh yên tâm gật đầu, trả lời: “Vậy thì tốt rồi.”
“Thôi, Tết nhất, chúng ta không nhắc đến cái Đỗ Á Phương đó nữa, kẻo làm mất hứng.” Vạn Tú Trân nói.
Lê Dĩnh cười tươi trả lời: “Vâng, vâng, nghe lời mẹ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play