Tiếng dao phay không ngừng rơi xuống thớt, trong lúc bận rộn Vạn Tú Trân hỏi chuyện Lê Dĩnh.
“Út cưng à, con ở đoàn văn công thế nào, có bị bắt nạt không?”
“Mẹ, đương nhiên là không rồi, trong đoàn có một chị tên là Trương Quế Hoa, bình thường rất chăm sóc con, giúp đỡ con rất nhiều. Còn có lãnh đạo trong đoàn đặc biệt coi trọng con, có buổi biểu diễn quan trọng còn cho con tham gia nữa.” Nói đến đây, Lê Dĩnh lộ ra vài phần tự hào.
Vạn Tú Trân biết con gái mình sống rất tốt, trong mắt không còn lo lắng, cười vô cùng vui vẻ nói: “Vậy được rồi, con không bị bắt nạt, mẹ cũng yên tâm rồi. Nói thật, để con một mình đi đến đoàn văn công xa nhà như vậy, lòng mẹ vẫn rất lo lắng, dù sao mẹ nghe người ta nói người thành phố coi thường chúng ta người nhà quê, cảm thấy nhà quê quê mùa, không ra gì.”
Lê Dĩnh nghe thấy lời này, buông chén trong tay, lập tức từ trên giường lò sưởi xuống. Cô ấy nhanh chóng đi đến trước bếp, tựa vào vai Vạn Tú Trân, ôm bà ấy nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con gái lớn rồi, ở ngoài sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ không để mình chịu thiệt.”
Vạn Tú Trân buông dao phay trong tay, sau đó vuốt tay Lê Dĩnh, nói với cô ấy: “Út cưng, con bé này từ nhỏ đã yếu ớt, ở ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
Nói xong câu đó, Vạn Tú Trân tiếp tục quan tâm hỏi: “Đúng rồi, đồ ăn ở đoàn văn công của các con thế nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play