Hôm sau, Thẩm Trường Sanh dậy sớm, trả tiền thuê quầy xong thì lúc này, trên trấn đã đông đúc người qua lại.
Gian hàng ở đây đa số bán sản vật từ núi rừng. Sạp của phụ thân hắn trước kia thường dùng đã có người khác chiếm mất, hắn đành tìm một chỗ tùy tiện ở bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, hắn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đó là một gã nam nhân dáng người vạm vỡ, mặc y phục màu lam, thái dương có một vết sẹo nhìn khá hung tợn.
Hắn nhớ rõ trước đây người này thường xuyên mua đồ ở quầy của phụ thân.
Người này vừa đi tới, mấy bà phu nhân và cô nương bán hàng gần đó đều lùi lại, rõ ràng có chút sợ hãi.
Gã ta dường như không thấy, vẫn nghênh ngang đảo mắt nhìn quanh, một lúc lâu sau, dừng chân lại trước gian hàng của Thẩm Trường Sanh.
Hắn nhìn hai con gà rừng, khảy ngón tay hai cái, rồi lại sờ con thỏ, bỗng nói: “Cái tài đi săn của ngươi cũng không tồi, đều còn sống cả, con thỏ này cũng không bị thương lông, tốt hơn mấy con vừa rồi nhiều.”
Gã này có một tiệm thịt heo trên trấn, nhưng đã ăn ngán thịt heo nên đặc biệt thích những món sơn hào này.
Hắn xách con thỏ lông xám lên, hỏi: “Con thỏ này bán thế nào?”
Thẩm Trường Sanh nói theo giá cũ: “80 văn.”
Gà rừng là 70 văn một con, còn thỏ vì có lông nên 80 văn, cái giá này là phụ thân hắn đặt ra trước kia.
Hắn thường làm việc ở trên trấn nên biết giá hiện tại cũng xấp xỉ thế, hơn nữa đã cuối thu, người đi săn nhiều, có chỗ còn bán rẻ hơn vài văn, nhưng con thỏ này phẩm chất không tồi nên giá này cũng không tính là cao.
"Giá cả thật thà, lấy nó vậy." Gã nam nhân tuy nhìn hung dữ nhưng lại rất hào sảng, không mặc cả mà đưa tiền luôn.
Thẩm Trường Sanh gật đầu, dùng dây thừng buộc con thỏ lại cho dễ cầm, xong xuôi thì đưa cho gã.
Cầm con thỏ xong, gã không đi ngay mà nhìn Thẩm Trường Sanh, bỗng hỏi: “Ta thấy ngươi quen mắt, có phải cũng sống ở trên trấn không?”
Thẩm Trường Sanh lắc đầu: “Không phải.”
Thiếu niên vốn lớn nhanh, giờ lại là người tái sinh, khí chất khác hoàn toàn so với trước kia, đối phương không nhận ra cũng phải, Thẩm Trường Sanh cũng không cố ý giải thích.
Gã nam nhân gật đầu, chỉ hỏi tiện miệng thôi, cũng không để ý. Chắc là trước kia từng mua thịt ở tiệm của hắn nên mới quen mắt.
Đi được vài bước, có một nam tử trung niên đội mũ, nhiệt tình gọi: “Chu lão bản, gà rừng, thỏ, chim cút có muốn không, đều còn sống cả.”
Nói xong, hắn liếc nhìn Thẩm Trường Sanh, vẻ mặt không mấy thiện cảm, cố ý nói to: “Thỏ ở đây rẻ hơn, chỉ 75 văn thôi.”
Chu lão bản trước kia thường mua đồ ở chỗ hắn, coi như là khách quen. Nay tự dưng có một gã thanh niên tới cướp mất mối làm ăn, người kia tất nhiên là không vui.
Chu lão bản xem xét đồ trên sạp của hắn, rồi so với con thỏ trong tay, tuy đắt hơn 5 văn nhưng con thỏ này nhìn to hơn, lông cũng sạch sẽ hơn, thế là lắc đầu bỏ đi.
Làm ăn được một món, Thẩm Trường Sanh trong lòng vui vẻ, cũng không để ý những người khác nghĩ thế nào.
Chỉ tiếc cái quầy kia, thú vật mang đến bán ít nhiều sẽ để lại vết bẩn. Trước kia phụ thân hắn sẽ lót thứ gì đó bên dưới, lúc rời đi cũng dọn sạch sẽ, nhưng bây giờ, dù cách xa nhưng vẫn ngửi được mùi phân và mùi máu tanh lưu lại từ động vật.
Hai con gà rừng còn lại đợi rất lâu mới có một phu lang tới hỏi giá, nghe 70 văn liền lắc đầu, đi sang sạp khác.
Thẩm Trường Sanh cũng không để tâm, cảm thấy giá cả hợp lý thì mua, không thì thôi.
Hai con gà rừng này tuy nhìn có vẻ không được khỏe lắm nhưng đều còn sống, giá cũng là giá thị trường.
Quả nhiên, không lâu sau, một nam nhân hiền lành, ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo một thanh niên nhanh nhẹn tới, hỏi giá xong thì rất dứt khoát mua nốt hai con gà rừng còn lại, không chỉ chỗ của hắn, những sạp khác còn con sống, người đó cũng đều mua.
Thẩm Trường Sanh như thường lệ buộc đồ lại cẩn thận. Hắn có chút ấn tượng về người này, hình như là một chưởng quỹ của một tửu lầu.
Có lẽ đây là một mối làm ăn lâu dài, về sau phải để ý thêm.
Sau đó một thời gian, cứ cách hai ngày Thẩm Trường Sanh lại đi trấn trên bán con mồi, về nhà thì lại đi săn. Trừ ngày đầu tiên kiếm được hơn hai trăm văn, sau này cơ bản đều là ba bốn trăm văn. Có lần may mắn đánh được một con hồ ly, tiếc là phẩm tướng không tốt, bộ lông cũng bị hỏng, nhưng cũng bán được ba đồng bạc.
Thẩm Trường Sanh nhẩm tính, trong khoảng thời gian này đã tích được gần một lạng bạc, số tiền này so với làm phu khuân vác một ngày ba bốn mươi văn thì kiếm được nhiều hơn, người cũng tự do hơn.
Hiện tại động vật còn nhiều, hắn muốn tranh thủ trước khi mùa đông tới kiếm thêm chút tiền, thế nên gần như ngày nào cũng ở trên núi. Thẩm Đại Trụ tới tìm vài lần nhưng không thấy người, về nhà Thẩm bà nội cũng không nhắc tới.
Thẩm Trường Sanh không để ý việc này lắm, Thẩm bà nội không nói thì hẳn không phải chuyện gì to tát, chỉ là không ngờ, có lần hắn đi trấn trên bán con mồi, Thẩm Phú Quý không biết ngửi thấy mùi thịt từ đâu, liền lén vào bếp nhỏ. Trong đó có bát canh gà hắn hầm cho bà nội, nếu không phải tiểu hắc nghe thấy động tĩnh quay về kịp, bát canh gà kia có lẽ đã bị đổ vỡ.
Hắn về nhà thấy bếp nhỏ bị lục lọi, nghe bà nội kể mới biết, sau đó hắn mua một ổ khóa để khóa lại, mấy thứ này hắn một chút cũng không muốn cho nhà Thẩm Phú Quý.
Gió lùa qua cửa sổ, thời tiết ngày càng lạnh, đêm qua trời đổ mưa nhỏ, không khí trở nên âm u ẩm ướt.
Không phải đi trấn trên, Thẩm Trường Sanh dậy muộn hơn chút. Hai ngày nay bà nội hắn không khỏe, mời lang trung tới khám, nói là do thời tiết đột nhiên trở lạnh nên bị cảm. Hắn không đi săn nữa mà ở nhà chăm sóc bà, tới hôm qua bà mới khỏe hơn chút.
Trên giường đã thay chăn bông dày hơn, là bông vải hắn mua trên trấn về nhờ phu lang Trịnh làm giúp, mới lấy về chưa bao lâu thì trời trở lạnh.
Bên ngoài, tiểu hắc nằm cuộn tròn trong ổ mới được làm, nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Trong giỏ tre có con mồi, tuy nhắm mắt nhưng nó vẫn luôn chú ý. Chỉ cần có động tĩnh lớn, nó mới ngẩng đầu nhìn.
Nắng sớm lờ mờ, không phát hiện gì, tiểu hắc nhắm mắt lại, tiếp tục mơ thấy đùi gà. Bỗng nhiên, tai nó giật giật, như phát hiện ra điều gì, đứng dậy nhìn ra ngoài.
Nhưng bốn phía sương trắng bao phủ, chẳng có gì.
Kiểm tra một hồi, không tìm được thứ gì khả nghi, nó sủa vài tiếng vào mấy con chim chích làm phiền giấc mộng trên tường, đuổi chúng đi rồi lại về ổ.
Mà ở đằng xa trong làn sương trắng, một cục lông trắng muốt trốn sau gốc cây, thấy con vật to lớn đi tới, căng thẳng tới mức tai cũng dựng thẳng lên.
Thấy đối phương quay người về, Tiêu Thố mới nhẹ nhõm thở ra.
Mấy ngày nay người đã cứu cậu không lên núi, Tiêu Thố có chút lo lắng.
Nhưng con vật to lớn này lại sủa cậu, hung dữ dọa cậu, Tiêu Thố vừa tức giận lại vừa bất lực, không dám lại gần.
Đang nghĩ có cách nào, thì con người kia bước ra.
Đôi mắt màu hồng nhạt sáng rực lên, tầm nhìn của cậu rất tốt, thấy đối phương không bị thương, mới yên tâm. Vô thức, móng vuốt cũng bước tới vài bước.
Tai của tiểu hắc giật giật, dường như phát hiện ra gì đó, nhưng không sủa ngay, ngược lại vẫn giả vờ như không có gì, đắc ý đi cọ chủ nhân.
Sau khi Thẩm Trường Sanh dậy, việc đầu tiên là kiểm tra con gà rừng kia. Thấy nó nửa sống nửa chết, hắn cân nhắc hôm nay hầm cho bà nội bồi bổ.
Ổ chó lót một lớp rơm rạ, vì đêm mưa nên hơi ẩm ướt, hắn dùng xẻng dọn đi, lại lót một lớp sạch sẽ khác.
Dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Trường Sanh rửa tay, mới chú ý tới sự bất thường của tiểu hắc.
Theo tầm mắt của nó, là một cây liễu bình thường, cành trơ trụi bị gió thổi lay động, chẳng có gì khác với mọi ngày.
Hắn thu hồi tầm mắt, không còn chú ý nữa.
Còn con thỏ nhát gan kia, đã trộm chạy đi rất xa.
Thẩm Trường Sanh hôm nay định đi săn, tết Nguyên Đán càng ngày càng gần, mà sau tết không lâu là tới lúc trên triều đình phái người tới trưng thu lao dịch, hắn muốn tranh thủ hiện tại kiếm thêm tiền, dù kết quả cuối cùng có tệ nhất, có tiền trên người thì hắn cũng có thể đảm bảo bà nội không bị đói rét.
Nghĩ tới đây, trong lòng vô cớ dấy lên một nỗi bồn chồn, chuyện này giống như một trở ngại kể từ khi hắn tái sinh, chỉ cần vượt qua nó, mới có thể thoát khỏi kiếp trước đau khổ mà sống thật tốt.
Đêm qua mưa nhỏ, đất chỉ hơi lầy lội, cẩn thận một chút cũng không đáng ngại.
Đến sớm, đằng xa sương mù còn chưa tan, thời tiết không tốt, nhưng hắn không muốn chờ, tính toán tới nơi đó thì sương mù cũng tan gần hết, hẳn là không ảnh hưởng gì.
Dù sao cũng là tay mới, chờ đến chân núi, Thẩm Trường Sanh mới phát hiện, sương mù trong thôn thì tan rồi, nhưng trong núi thì chưa, giờ mà đi lên thì e là công cốc.
Sau đó, hắn dừng chân một chút, đổi hướng đi lên trên, rất nhanh, một căn nhà gỗ đơn sơ nhưng vững chắc hiện ra.
Thấy nơi lớn lên từ nhỏ, tiểu hắc vui vẻ chạy tới, giữa đường lại nhớ tới điều gì, quay đầu lại r*n rỉ nhìn Thẩm Trường Sanh.
Thẩm Trường Sanh cười, bước vài bước tới mở cửa, nói: “Đi thôi, đừng làm hỏng hàng rào tre.”
Sân trong rất sạch sẽ, vài gốc cây tạp bị chặt còn xanh, rõ ràng là mới được dọn dẹp.
Hắn đi vào sân rồi đóng cửa lại, mấy ngày trước đã tới đây một lần, đơn giản dọn dẹp một chút, ngồi trong sân suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nơi đây nhiều thứ không thay đổi, chỉ là có người đã mãi mãi ở lại trong hồi ức.
Tiểu hắc không biết ngậm từ đâu về một thứ đồ vật không thấy rõ màu sắc, trên đó quấn đầy cỏ dại, cũng không biết là thứ gì.
Nó muốn đặt đồ vật vào tay Thẩm Trường Sanh, hắn không nhận, nó liền r*n rỉ vài tiếng, giọng mang theo vẻ tủi thân.
Bất đắc dĩ, Thẩm Trường Sanh đành cầm lấy, nhìn kỹ mới phát hiện, thứ này hình như là món đồ chơi trước kia hắn làm, dùng tre đan thành hình tròn, trước kia thường cùng tiểu hắc chơi, cứ nghĩ đã bị ném từ lâu.
Dọn sơ lớp bẩn trên đó, liếc nhìn con cún ngốc đang quay tròn, hắn cười, ném quả bóng ra xa.
Trò chơi bắt đầu, tiểu hắc hưng phấn chạy tới nhặt bóng, hăng hái không thôi.
Chơi được vài lần, thấy sương mù trong núi bắt đầu tan, Thẩm Trường Sanh vỗ vỗ bụi trên tay đứng dậy nói: “Cũng muộn rồi, phải đi thôi, đồ vật con tự cất đi.”
Tiểu hắc có vẻ không tình nguyện, cái đầu chó cọ cọ vào ống quần hắn, Thẩm Trường Sanh bất đắc dĩ nói: “Được rồi, lần sau lại đưa con tới chơi.”
Tiểu hắc là một con chó rất thông minh, lại được Thẩm Trường Sanh tự tay nuôi lớn, cơ bản có thể nghe hiểu được lời hắn nói.
Sau cơn mưa, trong núi mọc lên rất nhiều nấm, không ít thôn dân cõng giỏ, khom lưng nhặt nhạnh khắp nơi.
Mùa đông tới, rau dưa ít đi, dù sợ hãi, nhưng không ít thôn dân vẫn phải tính toán cho những ngày sau, tốp năm tốp ba rủ nhau vào núi.
Thẩm Trường Sanh cũng định kiếm chút nấm về, phơi khô sau này mùa đông có thể ăn.
Nhưng hắn không dừng lại, đây vẫn là ngoài chân núi, người hái nấm nhiều, hắn muốn vào sâu bên trong, ở trong đó cũng có nhiều thứ này, không cần tranh giành với họ.
Có người cùng thôn tốt bụng thấy hắn thì sẽ chào hỏi, Thẩm Trường Sanh đều gật đầu đáp lại, cũng có người vẻ mặt kỳ quái, không dám lại gần.
Chờ hắn đi rồi, có một người vừa nãy còn cúi đầu thành thật nhặt nấm, đột nhiên nói: “Sớm như vậy đã vào sâu bên trong, cũng không sợ làm phiền mấy con thú dữ, đừng đến lúc đó giống cha hắn, đến cái giày cũng không tìm được.”
“Không phải sao, nghe nói làm nghề này, cuối cùng đều bị làm sao đó, đừng nhìn hắn bây giờ hung hăng như thế, dọa người, chờ đến lúc đó, có khóc cũng chẳng ai nghe.”
"Này, mấy người, miệng nên để đức một chút, người ta cũng có làm gì đâu mà phải nguyền rủa người ta thế?" Có người thấy không đành lòng lên tiếng.
“Hừ, miệng ta nên để đức? Ngươi cũng xem là đối với ai đi. Loại sao chổi kia ở trong thôn, ngươi không sợ sao? Thật không sợ hả? Lần đó hắn đến nhà ngươi mượn đồ, sau đó ngươi ở cửa rắc nước đuổi tà, đừng tưởng là không ai thấy.”
Thấy người nói tốt bị nói cho cứng họng, những người khác cũng từ bỏ ý định, dứt khoát đổi sang chỗ khác, không nghe thấy là tốt nhất.
Thật ra nói đến cùng, vẫn là vì Thẩm Trường Sanh không có cha mẹ, không ai che chở. Thôn dân tuy mê tín nhưng cũng không đến mức đó.
Trước kia Thẩm Trường Sanh và phụ thân ở trong núi, cuộc sống không tệ, Thẩm Nhị Trụ là người có tài, có thôn dân ghen tị vì hắn kiếm được tiền, nghĩ tới làm thân quen hoặc học nghề, thậm chí còn có người muốn mai mối cho hắn, nhưng Thẩm Nhị Trụ là người thẳng tính, có gì nói thẳng, phiền thì đuổi người đi, cũng vì thế mà đắc tội không ít người trong thôn.
Giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Trường Sanh, những người ôm thù kia thì lại trút giận lên người hắn.
Bên kia, Thẩm Trường Sanh đang đuổi theo một con sơn dương hoang dã.
Vào núi không lâu, vì đất ẩm ướt, hắn phát hiện dấu chân sơn dương, vốn không định đuổi theo, nhưng nhìn kỹ lại thấy chân con sơn dương này có vẻ bị thương, ôm ý nghĩ thử xem, Thẩm Trường Sanh đuổi theo.
Nếu có thể săn được con vật to lớn này, bán đi lấy tiền, hắn có thể cùng bà nội dọn ra ở riêng.
Tiểu hắc chạy nhanh hơn, nhưng cũng tạo ra không ít tiếng động, con sơn dương hoang dã kia cũng phát hiện ra chúng, bắt đầu hoảng loạn chạy lung tung, lại chạy thẳng vào trung tâm rừng.
Thẩm Trường Sanh biết bên trong nguy hiểm, nhưng khoảng cách giữa họ đang không ngừng rút ngắn, hắn không muốn từ bỏ.
Mũi tên lên cung, hắn nín thở, tập trung chú ý, bắn ra một mũi tên.
Mũi tên trúng vào chân sau của sơn dương, lực tác động quá lớn, sơn dương loạng choạng, suýt nữa ngã nhào.
Cuối cùng nó ngã xuống đất giãy giụa một lúc, tiểu hắc lúc này cũng đuổi tới, cắn mạnh vào chân bị thương của sơn dương, mặc cho nó giãy giụa, kéo về phía Thẩm Trường Sanh.
Chạy suốt một đường, trên người Thẩm Trường Sanh bị cành cây, dây leo quẹt ra không ít vết thương. Hắn không có tâm trí quản mấy thứ đó, trước tiên buộc chặt con sơn dương lại, cầm một đầu dây thừng trong tay, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt là sự vui sướng không giấu nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn tự mình săn được một con mồi lớn như vậy. Cha hắn trước kia từng nói, nếu một ngày hắn có thể săn được sơn dương, nai, thì coi như đã xuất sư.
Tuy có phần may mắn, nhưng cũng coi như là thành công.
Sờ đầu tiểu hắc, chạy suốt đường, không chỉ có hắn, trên người con chó cũng có một vài vết xước, nhưng đều là vết nhỏ, không đáng ngại.
"Vất vả rồi, lát về ta cho con thêm một cái đùi gà." Thẩm Trường Sanh vui vẻ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn, phù hợp với tuổi của hắn.
Nắm dây kéo sơn dương đi được một lúc, rất nhanh, tâm trạng tốt của hắn đã biến mất.
Phía bên trong này hắn chưa từng đi qua, nhưng có thể theo dấu vết vừa dẫm mà quay lại, nhưng không hay là sương mù trong núi bắt đầu bay lên.
Tình trạng này thường rất hiếm, nếu là ngày thường, đi săn ở bên ngoài, người quen thuộc địa hình thì cũng không đáng ngại, nhưng nơi này đã gần tới trung tâm, rất khó để tìm được phương hướng.
Thẩm Trường Sanh thần sắc cẩn thận, bình tĩnh lắng nghe âm thanh xung quanh. Hắn lấy từ giỏ tre ra một con dao găm.
Gió không biết từ khi nào đã thổi tới, những nơi vừa bị dẫm đạp, bị gió thổi lay động, dần dần trở lại nguyên trạng.
Tiểu hắc cũng nhận thấy được sự không thích hợp, lần này nó không đi ở phía trước nữa, mà dựng tai lên ở phía sau.
Không biết đã đi bao lâu, Thẩm Trường Sanh đột nhiên dừng lại, nhìn thấy cây hòe trước mắt, trên thân cây có dấu vết hắn để lại cách đây không lâu.
Thế nên, bọn họ lại quay về chỗ cũ.
Tiểu hắc cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Trường Sanh. Vì sương mù ẩm ướt, mũi nó cũng không còn nhạy bén nữa.
Thẩm Trường Sanh an ủi vuốt ve nó vài cái, nghĩ cách.
Thông thường tới giữa trưa, sương mù sẽ tan đi, chỉ là hôm nay thời tiết không tốt, hắn không dám ôm tâm trạng may mắn mà chờ đợi.
Đang nghĩ, bỗng một bóng trắng xông vào tầm nhìn.
Thấy rõ là cái gì, Thẩm Trường Sanh có chút kinh ngạc, thế mà là con thỏ lông trắng mà hắn đã cứu.
Điều bất ngờ là tiểu hắc không sủa, thường ngày đối phương chỉ cần tới gần một chút, nó đã dọa chạy rồi.
Không biết tiểu gia hỏa này xuất hiện lúc này để làm gì, Thẩm Trường Sanh không động, đứng tại chỗ chờ.
Buổi sáng đi thăm người kia xong, Tiêu Thố vẫn luôn không rời đi, lén theo sát từ xa, cho tới bây giờ, cậu phát hiện người đó hình như lạc đường.
Thấy bọn họ quay vòng ở một chỗ hai lần, nghĩ đến cách đây không xa là địa bàn của một con gấu đen, Tiêu Thố rất lo lắng, dứt khoát chạy ra.
Trước tiên nhìn con vật màu đen to lớn kia, thấy nó không dọa mình, Tiêu Thố lại bước tới vài bước, ánh mắt dừng trên người nhân loại trước mắt.
Đối phương rất cao, Tiêu Thố phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt hắn.
Dưới chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím, mái tóc dài thường ngày chỉnh tề, giờ phút này có chút lộn xộn. Trên mặt hắn có vài vết thương không biết bị quẹt từ lúc nào, hơi khác với Thẩm Trường Sanh trong ấn tượng của Tiêu Thố.
Cậu không biết cái gì là đẹp, chỉ là cảm thấy đối phương rất thuận mắt.
Lắc lắc đầu, Tiêu Thố phát hiện mình thật hư, hắn đã bị thương rồi mà mình còn thấy hắn thuận mắt.
Thẩm Trường Sanh nhíu mày, con thỏ trước mắt vểnh hai cái tai dài, không biết muốn làm gì.
Tiêu Thố lo lắng con gấu kia quay về, không chần chừ nữa, cậu chỉ vào một hướng, rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Trường Sanh.
Tầm mắt Thẩm Trường Sanh dừng trên chiếc móng vuốt ngắn ngủn kia, một lát sau, gật đầu.
Thấy đối phương hiểu ý mình, tai Tiêu Thố vểnh lên, vui vẻ nhảy nhót đi phía trước dẫn đường.
Đi ngang qua một chỗ đất lầy lội, cậu vừa định nhảy qua, thì cơ thể bỗng chốc lơ lửng, rơi vào một nơi ấm áp. Tuy đối phương hành động rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Thố theo bản năng cảm thấy bất an, vặn vẹo người, muốn giãy giụa ra.
Thẩm Trường Sanh cẩn thận nâng thân thể nhỏ bé của con thỏ, nhẹ nhàng xoa xoa nói: “Đoạn đường phía trước không dễ đi, ngươi quá nhỏ, có thể nhảy vào rồi không ra được.”
Nói xong lại thêm một câu: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi.”
Tiêu Thố nhìn chằm chằm người này một lúc, thấy trong mắt đối phương không có chút ác ý nào, nghĩ rằng người này đã cứu mình, liền ngoan ngoãn nằm yên.
Tiêu Thố đã từng nhìn thấy người này đánh con thỏ, tuy biết đây là quy luật tự nhiên, nhưng mỗi lần vẫn thấy sợ hãi. Nếu không phải trong lòng mang ý niệm báo ân, cậu đã sớm chạy đi thật xa rồi.
Con thỏ nửa ngày không chỉ đường, Thẩm Trường Sanh vươn tay nhéo nhéo tai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tiếp theo đi hướng nào?”
Cục bông trong lòng vẫn không thay đổi, vẫn mềm mại nhỏ nhắn như cũ. Tuy lúc này không giãy giụa nữa, nhưng vẫn căng thẳng dựng tai lên, theo bước đi mà lắc lư qua lại, rất đáng yêu. Nếu không phải không đúng lúc, hắn thật muốn vuốt ve nhiều hơn một chút.
Đợi một lát, một móng vuốt ngắn vươn ra chỉ vào một hướng, Thẩm Trường Sanh gật đầu, không để ý cục bông trắng trong lòng bàn tay đang cuộn tròn lại, để lộ đôi tai mang một chút sắc hồng nhạt.