Ra khỏi sương mù, con thỏ lập tức nhảy xuống. Cậu quay đầu nhìn Thẩm Trường Sanh, không đợi hắn nói gì, lại chạy về phía rừng sâu.
Tiêu Thố vừa chạy vừa phồng má, giận tới mức suýt đâm vào gốc cây.
Người kia có phải cố ý không, sao có thể sờ tai cậu? Chỗ đó chỉ có con thỏ mà cậu thích mới được sờ.
Cảm giác tê dại hình như vẫn còn lưu lại trên tai, màu hồng nhạt vẫn chưa phai hẳn, Tiêu Thố hừ hừ, quyết định hai ngày nay không đi tìm hắn nữa.
Lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm, Thẩm Trường Sanh đứng tại chỗ, chờ đến khi không còn thấy con thỏ nữa mới quay đầu lại nói với tiểu hắc đang đợi một bên: “Chúng ta cũng về thôi.”
Tuy thời gian vẫn còn sớm, nhưng trên núi có sương mù, con sơn dương hoang dã cũng phải mau chóng xử lý. Mang về thẳng nhà sợ rước lấy phiền toái, hắn nghĩ, không bằng mang đi trấn trên bán luôn.
Ở ngã tư có xe bò chuyên chở khách đi trấn, Thẩm Trường Sanh thấy đó là xe của thôn khác nên chặn lại, trả thêm tiền để đi nhờ cùng con sơn dương.
Người đánh xe là một lão hán đã có tuổi, trên đầu quấn một mảnh vải đen. Có mối làm ăn lại được khách trả thêm tiền, ông ta vui vẻ, nói chuyện rất sảng khoái.
“Tiểu huynh đệ có bản lĩnh ghê, con vật to này tinh khôn lắm, không dễ bắt được đâu.”
Thẩm Trường Sanh nhìn cảnh sắc bên ngoài, giọng hiếm khi mang vài phần nhẹ nhõm: “May mắn gặp được thôi.”
Xe bò đi nhanh, hai người thỉnh thoảng trò chuyện. Thẩm Trường Sanh tâm trạng tốt nên lời nói cũng nhiều hơn. Gió thổi tung mái tóc đuôi ngựa của hắn, dù chỉ mặc một thân y phục đen đơn bạc, hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Loại con mồi lớn thế này ở chợ không dễ bán, hắn quyết định đi nơi khác thử vận may.
Trước kia phụ thân từng tới những tửu lầu hoặc nhà quyền quý để bán, Thẩm Trường Sanh cũng biết quy tắc.
Cửa sau đóng chặt, vì gần trưa nên có thể nghe thấy tiếng rửa rau, thái rau bên trong. Hắn tiến lên gõ cửa, rất nhanh, một tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề mở cửa.
Nghe hắn nói rõ lý do, tiểu nhị gật đầu rồi quay vào.
Không lâu sau, Thẩm Trường Sanh thấy một người quen, chính là vị quản sự thường mua sơn hào hải vị.
Đối phương cũng nhận ra hắn, khuôn mặt tròn trịa tươi cười, trông không có vẻ gì là chưởng quỹ. Thấy con sơn dương bên cạnh, ánh mắt ông ta sáng lên: “Ta đã bảo sáng nay không thấy ngươi đâu, hóa ra là mang một con vật to lớn tới.”
Nói xong, ông ta dừng lại, như chợt nghĩ ra điều gì, lại nói: “Trời lạnh, nhiều khách thích gọi mấy món này. Tửu lầu của chúng ta có thu, chỉ là sáng nay đã có hai con đưa tới, e là hơi nhiều.”
Hiểu ý trong lời nói của ông ta, Thẩm Trường Sanh nói: “Mới săn được sáng nay, chỉ bị thương ở đùi, nuôi mấy ngày nữa hẳn là không có vấn đề gì.”
Nghe vậy, vị quản sự tiến tới vỗ vỗ vào người con sơn dương, nói: “Không tồi, những chỗ khác hẳn không có vấn đề gì.”
Thấy đối phương hài lòng, Thẩm Trường Sanh trong lòng cũng nhẹ nhõm.
“Buổi sáng ta thu bốn lạng tám đồng bạc, con này của ngươi nặng hơn không ít, thôi được, năm lạng bạc, ngươi thấy thế nào?”
Giá này không tính là cao, hơn nữa sau khi mùa đông đến, giá thịt đều sẽ tăng.
Thẩm Trường Sanh đề giá: “Sáu lạng, con sơn dương này hình thể không nhỏ, hơn nữa chỉ bị thương ở chân, da lông có thể giữ lại nguyên vẹn.”
Quản sự nhìn nhìn, do dự hồi lâu mới nói: “Thế này đi, năm lạng hai tiền, hơn nữa thì không được đâu.”
Thẩm Trường Sanh nghĩ, giá này cũng gần với mức hắn mong muốn. Vị quản sự cũng khá phúc hậu, hắn gật đầu đồng ý.
Trong ngực mang hơn năm lạng bạc, Thẩm Trường Sanh bước chân nhẹ nhàng, suy tính chuyện tiếp theo.
Dọn ra ngoài, đương nhiên không thể đưa bà nội lên căn nhà trong núi ở. Hàng ngày hắn đi săn không có nhà, bà một mình không có ai chăm sóc, thậm chí không có ai để nói chuyện, thế nên vẫn phải ở lại trong thôn.
Về nhà bàn bạc với Thẩm bà nội, hỏi xem trong thôn có nhà nào bỏ trống không dùng, tốt nhất là cách xa nhà những người kia.
Đang suy nghĩ thì một giọng nói đầy ác ý vang lên từ phía sau.
“Đây không phải Thẩm Trường Sanh sao, nghe nói ngươi đi săn, sao lại lười biếng ở đây thế này?”
Thẩm Phú Quý cầm theo mấy quyển sách, ăn mặc chải chuốt. Hôm nay hắn được nghỉ tắm gội, vốn định tham gia hội thơ ca của Lý công tử, nhưng vì chuyện lần trước, Lý công tử có ý kiến với hắn, hắn bị gã sai vặt có ánh mắt coi thường chặn ở ngoài cửa.
Nghĩ tới chuyện lần trước, Thẩm Phú Quý giận sôi ruột gan. Hôm đó vốn rất có thể diện, không chỉ mời bằng hữu cùng học uống rượu ăn cơm, còn có cô nương, ca nhi xinh đẹp rót trà, ngay cả tên Trần Lan Sinh đối đầu với hắn cũng phải nịnh bợ hắn.
Mọi việc vốn êm đẹp, chỉ chờ Thẩm Trường Sanh tới đưa tiền. Ai ngờ chờ tới lúc bọn họ ăn xong, đối phương cũng không tới. Cuối cùng dưới ánh mắt kỳ quái của bạn học, hắn chỉ có thể cứng mặt đi trả tiền.
Lúc trả tiền, hắn xấu hổ phát hiện bạc không đủ, dưới ánh mắt vừa châm biếm vừa khinh bỉ của mọi người, vẫn là Lý công tử trả nốt số tiền còn lại.
Làm liên lụy bạn học cùng nhau mất mặt, những người đó tự nhiên không thích hắn.
Tên Trần Lan Sinh kia còn đem chuyện này truyền tới trường học, làm không ít người cười nhạo hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phú Quý hận tới nghiến răng, hận không thể xông lên đấm đối phương mấy cái.
Tâm trạng tốt của Thẩm Trường Sanh bỗng chốc biến mất. Hắn không phải người nhiều lời, đặc biệt là khi gặp loại người không thích mình nhưng lại thích tới gây chuyện thế này.
Thấy hắn không để ý tới mình, Thẩm Phú Quý hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng chỉ là đi săn thôi, có thấy kiếm được bao nhiêu tiền đâu, đừng đến lúc bà già không có tiền mua thuốc, ngươi lại tới nhà ta xin xỏ.”
Cảm nhận được số bạc nặng trĩu trong ngực, Thẩm Trường Sanh bỗng cười nói: “Vậy ngươi phải đóng chặt cửa sổ vào, nói không chừng mấy ngày nữa ta sẽ tới đó.”
“Ngươi… Hừ, ngươi đúng là dám nói, thật đúng là không biết liêm sỉ.” Hắn không ngờ người luôn buồn bã ít nói, mặc hắn chà đạp lại nói ra lời như vậy, những lời châm chọc đến miệng lại không thốt ra được.
Tuy nhiên, nghĩ tới chuyện sáng nay nương hắn kể, Thẩm Phú Quý cười lạnh vài tiếng, nói: “Để xem ngươi còn có thể tiêu sái mấy ngày, đến lúc đi tới chỗ đó, đừng có mà không về được nữa.”
Thẩm Trường Sanh trong lòng căng thẳng, nắm chặt tay, theo bản năng hỏi: “Chỗ nào? Ngươi có ý gì?”
Thấy hắn phản ứng lớn như vậy, Thẩm Phú Quý đắc ý cười cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh quầy hàng bán mì sợi.
“Chỗ nào à, đương nhiên không phải để ngươi sống tốt đâu…”
Người bán hàng tưởng có khách, vừa đi tới hỏi, liền thấy đối phương bị một thanh niên cao lớn đặc biệt túm cổ áo.
Thẩm Phú Quý vóc dáng không thấp, còn hơi béo, nhưng lại bị Thẩm Trường Sanh dễ dàng nhấc lên.
“Nói cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì?” Thẩm Trường Sanh nói với ánh mắt nặng nề.
Thẩm Phú Quý bị túm cổ áo, như một con gà con, tức tới đỏ bừng mặt.
“Ta không nói đấy, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết, ta không tin khi đó ngươi còn hiên ngang được nữa.”
Hắn vừa dứt lời, cả người đã bị quăng ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng "ầm", Thẩm Phú Quý ngã phịch vào tường, ngay sau đó là tiếng r*n rỉ của hắn.
Chủ quán sợ bị liên lụy, né sang một bên, đi tới còn không quên mang theo cái ghế nhà mình.
“Thẩm… Trường Sanh, mẹ nhà ngươi…”
Lời lẽ khó nghe trong miệng còn chưa nói hết, lại bị túm tóc nhấc lên.
Mặt Thẩm Trường Sanh lạnh lùng: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Nghĩ tới nỗi khổ khi bị đi phu dịch ở kiếp trước, hắn hận không thể giờ phút này ném kẻ chủ mưu này xuống sông.
“Ấy ấy ấy, ngươi mau buông tay, ta nói… Ta nói ngay đây.” Thẩm Phú Quý đau tới nước mắt nước mũi giàn giụa. Hắn thân hình mập mạp, ngày thường ngồi trong trường học, về nhà cũng là được bón tận miệng, luận đánh nhau, làm sao có thể là đối thủ của Thẩm Trường Sanh.
Thẩm Trường Sanh buông hắn ra, lúc này cũng bình tĩnh lại. Đi phu dịch là chuyện của năm sau, không thể sớm hơn được, hiển nhiên không phải chuyện này, là hắn quá nhạy cảm.
Nhưng nhìn người đang ngồi dưới đất, hừ hừ nửa ngày cũng không nói được lý do, hắn không kiên nhẫn đá đối phương một cái, tên này lại đang âm mưu gì nữa đây.
Có bạc, mọi chuyện đều dễ làm. Thẩm Trường Sanh kể cho Thẩm bà nội nghe những gì hắn tính toán trong khoảng thời gian này. Thẩm bà nội cũng không thấy bất ngờ, đồng ý dọn ra ở riêng, chỉ là không chịu đi cùng hắn.
Thẩm Trường Sanh khuyên mãi, bà mới đồng ý.
Hắn không hề cảm thấy đối phương là gánh nặng. Dù được sống lại một đời, thế giới này, trừ phụ thân ra, người hắn thân cận nhất chính là Thẩm bà nội, giờ đây cũng chỉ còn mỗi Thẩm bà nội.
Xuân đi đông tới, lá cây trên cành rụng từ lúc nào không hay, trở nên trơ trụi.
Bên ngoài gió thổi mạnh, mấy tấm gỗ ghép lại làm cửa sổ rung lên bần bật, như thể giây sau sẽ vỡ tan.
Thẩm Trường Sanh đi tới cửa sổ, dứt khoát dỡ tấm gỗ xuống. Bên cạnh có một cánh cửa gỗ cũ nát, vừa vặn có thể dùng để lấp cửa sổ.
Tuy không thể ngăn mưa gió hoàn toàn, nhưng cũng đủ rồi, bởi vì nhà mới đã thuê xong, là phu lang Trịnh giúp tìm, cách xa cổng thôn, ở bên kia chân núi.
Cũng vì thế, căn nhà đó luôn trống, sợ có thú hoang từ trên núi xuống.
Nhưng đối với Thẩm Trường Sanh lại rất thích hợp, không quá xa làng, lại tiện cho hắn đi săn trong núi, không thể tốt hơn.
Tiền cọc hôm qua đã trả, chỉ là bên Thẩm Đại Trụ, Thẩm bà nội nói bà sẽ qua nói chuyện, không muốn hắn dính vào, nhưng Thẩm Trường Sanh không yên tâm, vẫn định qua xem.
Tấm gỗ vừa dỡ xuống, đang định lấp cánh cửa cũ vào, một bóng trắng đột nhiên từ cửa sổ xông vào, thẳng tắp rơi vào lòng hắn.
Thẩm Trường Sanh cúi đầu liền đối diện với đôi mắt màu hồng nhạt.
Tiêu Thố chớp chớp mắt, nghĩ tới mục đích tới đây, cậu đặt quả mang tới vào tay Thẩm Trường Sanh. Thấy đối phương còn nhìn chằm chằm mình, bốn cái móng vuốt nhúc nhích, chợt nhận ra hơi xấu hổ, đâu có chuyện tới báo ân mà lại chui vào lòng người ta thế này, nghĩ rồi liền giãy giụa quay người muốn xuống.
Thẩm Trường Sanh dùng chút sức, ngăn cản cậu giãy giụa, rồi đặt cậu xuống cái bàn thấp bên cạnh.
Hắn ngồi xổm xuống, đặt quả vừa nãy đối phương đưa bên cạnh, lại từ một hộp gỗ lấy ra một quả tương tự, đầu ngón tay chạm vào, hỏi: “Những cái này cũng là ngươi đưa tới sao?”
Tiêu Thố chớp chớp mắt, đáp án đã rõ.
Cậu vươn người, cố làm mình trông cao hơn một chút, thấy hắn chỉ vào đó, gật đầu, một đôi tai cũng như không có xương, đi theo vẫy vẫy.
Đúng là mấy ngày nay cậu đều đưa tới. Con vật to lớn kia không biết vì sao không dọa cậu nữa, Tiêu Thố liền đặt những món quà tạ ơn này vào trong phòng hắn, muốn cho hắn một bất ngờ.
Nếu Thẩm Trường Sanh biết cậu nghĩ gì, chắc chắn sẽ nhéo đuôi thỏ của cậu.
“Những quả này thì thôi, tuy không biết có ăn được không.” Nói rồi, hắn từ góc bàn lấy ra một nắm cỏ khô, cười khẽ nói: “Cái này cũng cho ta sao?”
Mấy ngày nay đi săn về, trong nhà chỉ cần chỗ nào có thể đặt đồ, đều có những thứ cỏ dại và quả này. Hắn còn tưởng là có chim chích nào muốn làm tổ.
Tiêu Thố gật đầu, không biết có vấn đề gì, còn há miệng, ăn mấy cọng cỏ cho đối phương xem.
Thẩm Trường Sanh dở khóc dở cười, vẩy nắm cỏ khô lên người con thỏ. Thấy con thỏ còn mở to đôi mắt ngây thơ, hắn cười nói: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta không dùng đến, cũng không ăn được, còn những quả này, sau này cũng không cần mang tới nữa.”
Tiêu Thố vẫy vẫy người, làm rớt mấy cọng cỏ trên người, nhìn những món ăn ngon này, rồi lại nhìn ân nhân cứu mạng, ủ rũ cúi đầu.
Người kia hình như không thích quà của cậu, nhưng đây là những thứ tốt nhất của cậu, nếu cảm ơn cũng không được, cậu cũng không nghĩ ra cách báo ơn nào khác.
Tâm trạng con thỏ trùng xuống, hàng mi trắng như tuyết rũ xuống, một đôi tai dài cũng gục xuống theo, cả con thỏ trông cực kỳ tủi thân.
Thẩm Trường Sanh không nói gì, hắn chống cằm nhìn. Mấy quả đỏ tươi lăn lóc dưới đầu ngón tay hắn, cách rất nhiều năm, hắn hơi quên tính tình của con thỏ này rồi. Khi đó cũng như thế này sao, dễ dàng khiến người ta mềm lòng sao?
“Quả này có ăn được không?” Đầu ngón tay hắn đẩy quả đỏ tới trước mặt con thỏ, Thẩm Trường Sanh hỏi.
Tiêu Thố vươn hai chân trước ôm lấy nó, gật đầu, cắn vào miệng ngay trước mặt Thẩm Trường Sanh.
Ăn xong, còn há miệng cho đối phương xem, tỏ vẻ chắc chắn ăn được.
Thẩm Trường Sanh thấy buồn cười: “Xem ra thật sự ăn được, nhưng răng thỏ của ngươi nhỏ thế, có cắn được không?” Dứt lời tùy tiện cầm một quả cho vào miệng.
Cũng không biết vì sao, cứ muốn trêu chọc con thỏ ngốc này. Hơn nữa, đối phương dường như có linh tính hơn hắn tưởng, cũng không biết là con thỏ lớn lên thế nào.
Thấy hắn ăn đồ mình đưa, đôi mắt hồng nhạt của Tiêu Thố sáng rực lên, vui vẻ nghĩ, cuối cùng ân nhân cũng nhận quà tạ ơn của cậu rồi.
Lần sau phải mang tới cho đối phương nhiều hơn nữa, dù mọc ở đâu, cậu cũng phải kiếm về cho bằng được.
Con thỏ vui vẻ lộ ra hai cái răng, một chút cũng không để ý tới chuyện người kia nói răng thỏ của cậu nhỏ.
Thẩm Trường Sanh nếm thử, quả thật không có mùi vị kỳ lạ gì, quả ngọt hơi chua, mọng nước, ăn khá ngon.
Thấy hắn ăn xong, Tiêu Thố lại cầm một quả đưa qua, vẻ mặt đầy mong đợi.
Thẩm Trường Sanh cười nhận lấy, nói: “Những quả này ta sẽ nhận, biết ngươi rất thông minh, có thể hiểu lời ta nói. Nơi này cách ngọn núi kia quá xa, lại là nơi người ở, ngươi tới sẽ rất nguy hiểm. Trước đây ngươi đã cứu ta, đã báo đáp rồi, sau này không cần mang đồ tới nữa.”
Hắn nói xong, thấy tiểu gia hỏa vẫn nghiêng đầu nhìn mình, bất đắc dĩ nói: “Hiểu rồi không?”
Tiêu Thố đương nhiên hiểu, chỉ là cậu không thấy nguy hiểm. Người cậu thấy đều ngốc ngốc, không ai phát hiện ra cậu cả, có lẽ là vì cậu chạy nhanh.
Con thỏ không đáp lại, Thẩm Trường Sanh nhẹ nhàng nhéo nhéo tai nó. Vì không buông ra ngay, hắn nhận ra cơ thể nhỏ bé của đối phương đang run rẩy.
Hắn vội vàng buông tay, xin lỗi nói: “Xin lỗi, ta làm đau ngươi sao.”
Hai lần bị sờ vào chỗ nhạy cảm, Tiêu Thố quả thật có chút không vui. Tai cậu dựng thẳng lên, cái răng thỏ bị nói nhỏ cũng lộ ra. Cậu muốn dọa đối phương một chút, dù người này là ân nhân của cậu, cũng không thể sờ chỗ đó.
Thấy dáng vẻ này của cậu, Thẩm Trường Sanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hiểu ra. Hắn nén nụ cười, giả vờ bị dọa, lùi lại, rồi nói: “Được rồi, lần sau không chạm vào tai ngươi nữa, đừng hung dữ như thế.”
Bị nói hung dữ, con thỏ vừa lòng thu lại răng nhỏ. Chỉ cần người này không sờ lung tung, cậu vẫn sẵn lòng tặng quà báo ơn.
Không còn không khí căng thẳng ban nãy, một người một thỏ lại hòa hợp như cũ. Thẩm Trường Sanh nhớ trong đất còn chôn mấy củ cà rốt, thời tiết này rau xanh rất ít, vì mấy quả này, chắc tiểu gia hỏa đã tốn không ít công sức.
“Trường Sanh có ở nhà không? Chúng ta có chút việc muốn nói với ngươi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Thẩm Đại Trụ và mấy người khác. Những người đó đi nhanh, lúc nói đã gần tới cửa. Tiểu hắc đi ra ngoài chơi, hắn vừa nãy chỉ chú ý tới con thỏ nên không để ý.
Tiêu Thố bị giật mình, muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhưng bị Thẩm Trường Sanh giữ lại, an ủi nói: “Trước tiên đừng ra ngoài, bên ngoài nhiều người, đừng sợ, có ta ở đây.” Nói rồi, hắn đặt cậu vào chăn bông của mình.
Những người kia đã tới cửa, giờ con thỏ ra ngoài có khả năng bị phát hiện. Hắn không muốn có chuyện bất ngờ xảy ra.