Sáng sớm, ngày mới hé rạng, sương sớm bao phủ khắp thôn.

Đúng vào cuối thu, thời tiết se lạnh, gió thổi những chiếc lá vàng úa rơi xuống, trôi bồng bềnh theo dòng sông nhỏ.

Gần cổng thôn là một ngôi nhà ngói khang trang, bề thế, hướng về phía nam, cửa sân rộng mở, đón ánh nắng sớm, trông thật tràn đầy sức sống.

Còn ở phía sau sân, lại là một căn nhà tranh đơn sơ.

Nhà tranh không lớn, nhìn qua vô cùng giản dị, bên trong chất đầy củi và đồ lặt vặt, chỉ có một khoảng nhỏ kê một chiếc giường gỗ cũ nát.

Sáng sớm cuối tháng mười trời đã hơi lạnh, nhưng người trên giường chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.

Cậu nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, trên trán lấm tấm mồ hôi, dường như đang bị ác mộng hành hạ, toàn thân không ngừng giãy giụa.

Cảnh tượng trong mộng khiến cậu vô cùng đau khổ.

Con chó đã nuôi mấy năm bị đại bá và cả nhà ông ta trói ở ngoài nhà tranh, mặc cho nó chịu đựng gió mưa lạnh giá, không có bất kỳ chỗ che chắn nào, đồ ăn cũng gần như không có.

Con chó đen kiên cường chịu đựng suốt mùa đông, cuối cùng đói gầy trơ xương, không còn sức lực, dưới gậy gộc của những kẻ ác độc kia, nó chẳng có mấy khả năng phản kháng.

Hình ảnh cuối cùng là tiểu Hắc bị những người đó tàn nhẫn gi·ết hại, ăn vào bụng.

Còn bà nội của cậu, người thân duy nhất của cậu, sau khi cậu đi không lâu, những kẻ kia liền bộc lộ bản tính, cắt thuốc của bà nội, thậm chí không cho bà cơm canh, sau đó còn nhốt bà trong phòng, khiến bà từ từ héo mòn mà ch·ết.

Năm đó Thẩm Trường Sanh mười bảy tuổi, sau khi phụ thân đi săn bị m·ất t·ích, cậu cùng bà nội ở nhờ nhà đại bá.

Không lâu sau, người trong huyện đến trưng thu lao dịch, các gia đình đủ điều kiện đều phải có người đi.

Nhà đại bá ngoài đại bá Thẩm Đại Trụ, còn có con trai ông ta là Thẩm Phú Quý. Chỉ là Thẩm Đại Trụ có một chân không tiện, nên việc này có lẽ sẽ rơi vào tay Thẩm Phú Quý.

Hồi đó cậu còn chưa đủ tuổi, cứ nghĩ việc này sẽ không đến lượt mình, nhưng đại bá mẫu lại khóc lóc cầu xin cậu giúp đỡ.

Bởi Thẩm Phú Quý là người duy nhất trong thôn biết chữ, còn là một đồng sinh học hành không tồi, tộc trưởng Thẩm gia đều rất coi trọng, thậm chí cả thôn trưởng vốn luôn công chính cũng cố ý muốn cậu thay thế đối phương.

Ban đầu cậu từ chối, chuyện lao dịch, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết đó là một việc vô cùng nguy hiểm. Cậu còn có bà nội phải chăm sóc, càng không muốn mạo hiểm vì người khác.

Thời gian đó bà nội bệnh nặng, đại bá mẫu nguyện ý hỏi mượn tiền bên nhà mẹ đẻ để chữa bệnh cho bà nội, chỉ cầu cậu giúp đỡ.

Hơn nữa chuyện của phụ thân, cậu vẫn mang ơn gia đình đại bá. Dưới sự khuyên nhủ và bảo đảm của các trưởng bối trong tộc, cuối cùng cậu vẫn đi.

Năm ấy phụ thân đi săn bị m·ất t·ích, thôn trưởng và mọi người nói, lúc đó là đại bá và dân làng đã lên núi giúp tìm kiếm, bỏ tiền bỏ sức, vẫn luôn chờ cho đến khi cậu trở về.

Khi đó cậu đang học ở học đường, chờ biết tin gấp gáp trở về, vẫn không thể tìm thấy phụ thân.

Lúc đó quan hệ hai nhà không tốt, nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ ân tình này.

Chỉ là giờ xem ra, tất cả đều là trò cười mà thôi.

Mấy năm đi lao dịch, đã tiêu hao hết quãng thời gian thiếu niên của cậu, áp lực quanh năm suốt tháng, khiến cậu sống một ngày bằng một năm, nửa tỉnh nửa mê.

Cuối cùng, cậu bị một tảng đá lớn trên núi rơi xuống đè trúng, sau một khoảnh khắc đau đớn, cậu liền không còn ý thức.

Lòng bàn tay bị móng tay cắm vào rớm máu, nương theo cơn đau, Thẩm Trường Sanh thoát khỏi ác mộng, đột nhiên mở mắt.

Hoàn cảnh xung quanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cửa sổ nhà chứa củi không có nhiều che chắn, nắng sớm rọi vào từng mảng lớn.

Cậu nâng tay lên, từ từ che lên mắt, cố gắng tiêu hóa mớ ký ức hỗn độn trong đầu.

Những hình ảnh đó dường như là một cơn ác mộng, cũng có thể là tồn tại chân thật.

Nắng sớm chiếu vào bàn tay rộng lớn, có chút thô ráp của cậu. Thẩm Trường Sanh nhìn chằm chằm một chỗ trên lòng bàn tay rất lâu, nơi đó trước kia có một vết thương sâu đến thấy xương, là bị nha dịch chém cách đây nửa năm. Nhưng giờ đây, nó lại sạch sẽ, không một chút dấu vết bị thương.

Hoàn cảnh quen thuộc, bàn tay không có vết thương, lúc này đều đang nói cho cậu một tin tức không thể tưởng tượng được.

Cậu có lẽ đã trọng sinh.

Người ta nói người ch·ết không thể sống lại. Vậy cậu như thế này là sao? Là trời cao thương hại cậu, hay là không thể nhìn nổi một nhà ác nhân kia.

Nhưng dù thế nào, nếu đã sống lại một lần nữa, lần này cậu sẽ không đi theo con đường cũ. Mặc kệ bà nội cùng tiểu Hắc có từng bị bọn họ ngược đãi hay không, lần này cậu sẽ không đem những người thân cận nhất của mình giao cho bọn họ, cuối cùng đi vào con đường không có lối về kia.

Trong lúc suy nghĩ miên man, bên ngoài cửa vang lên vài tiếng gầm gừ khe khẽ. Thẩm Trường Sanh trấn tĩnh lại, ngồi dậy khỏi giường.

Thời tiết không quá lạnh, cậu không làm ổ cho chó, chỉ dựng vài tấm ván gỗ xung quanh để che mưa chắn gió.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, tai chó đen dưới tấm ván gỗ giật giật, sau đó ngẩng đầu lớn, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người đến, cái đuôi cũng vẫy càng lúc càng mạnh, rõ ràng tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Thấy chủ nhân đến gần, chó đen ngoan ngoãn lùi sang một bên vài bước, không chắn cửa.

Thẩm Trường Sanh đứng trước nhà tranh, khác với ngày xưa, giờ đây trên mặt cậu có thêm vài phần vững vàng, trầm ổn. Cảnh sắc bên ngoài y hệt trong ký ức, thời gian đã đảo ngược, rất nhiều chuyện đều chưa xảy ra, tất cả vẫn còn kịp.

Nắng sớm xua tan sương trắng, thôn Tiểu Hà dần hiện rõ. Cậu lặng lẽ nhìn về phía xa một lúc, phát hiện mu bàn tay bị cọ cọ. Thẩm Trường Sanh thu hồi ánh mắt, cúi người, sờ đầu con chó đen trước mặt. Trong mắt cậu có hoài niệm cũng có xót xa.

Tiểu Hắc không biết hôm nay chủ nhân làm sao, nhưng được xoa đầu, nó liền rất vui, cái đuôi vẫy đến mức sắp xoay tròn, nó thoải mái nheo nheo mắt.

“Đói bụng rồi nhỉ, lát nữa ta làm chút đồ ăn mang đến.”

Nói đến đây cậu lại nhớ tới một vài hình ảnh, có chút khó chịu: “Bất kể thế nào, chỉ cần ta còn một miếng ăn, sẽ không để ngươi chịu đói.”

Tuy gọi là tiểu Hắc, nhưng nó lại là một con chó săn cỡ lớn, đương nhiên ăn cũng nhiều. Trước kia khi phụ thân cậu còn, chưa bao giờ để nó thiếu ăn, bằng không cũng sẽ không lớn lên cường tráng như vậy.

Nhưng trong thôn rất ít có cơm thừa canh cặn, cho nên nó gần như không được ăn no. Thẩm Trường Sanh có khi chia đồ ăn của mình cho nó, hoặc làm việc về sớm thì dẫn nó lên núi săn vài con mồi lấp đầy bụng.

Từ cửa sau vào sân, cái sân này là của nhà Thẩm Đại Trụ, chừa lại một cánh cửa nhỏ tiện cho cậu ra vào làm việc.

Trước kia bà nội Thẩm và phụ thân cùng cậu sống trên núi, sau này cậu lên trấn đọc sách, trên núi nguy hiểm, phụ thân lại muốn ra ngoài săn bắn, đại bá liền chủ động muốn đón bà nội về. Khi đó quan hệ hai nhà tuy bình thường nhưng bề ngoài cũng không có trở ngại.

Sau sự việc kia, để chăm sóc bà nội, Thẩm Trường Sanh không còn đi học, chuyển vào ở trong nhà chứa củi của nhà Thẩm Đại Trụ.

Đến gần căn nhà nhỏ, bên trong truyền đến vài tiếng ho khan. Thẩm Trường Sanh nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa vào.

“Bà nội, sao dậy sớm vậy?”

Bà nội Thẩm lúc này đang ngồi trên giường, lưng tựa vào tường. Có lẽ vì vừa ho khan, sắc mặt không tái nhợt như mọi ngày.

Nhìn thấy tiểu tôn tử, trên mặt bà nội Thẩm nở một nụ cười, “Trường Sanh tới rồi.”

Theo sau bà vỗ vỗ giường, ý bảo cậu ngồi xuống: “Già rồi, ban đêm ngủ không được lâu, còn con, sao không ngủ thêm một lát? Giờ trời lạnh rồi, hôm qua con lại về muộn như vậy.”

Thẩm Trường Sanh không ngồi xuống, cậu đi vào trong tủ lấy cái gối đặt sau lưng bà nội Thẩm, để bà ngồi thoải mái hơn.

Làm xong những việc đó cũng không ngừng lại, bắt tay vào dọn dẹp nước trà và chén thuốc còn thừa từ đêm qua.

Chén dùng để uống thuốc đã rửa sạch, trong chén còn lại non nửa chén nước trắng không uống hết, qua một đêm đã sớm nguội lạnh.

Sắp xếp lại mấy gói thuốc còn rơi trên bàn, Thẩm Trường Sanh nói: “Hôm qua việc không nặng, chờ hôm nay bên kia làm xong, lấy tiền công, con lại mua thêm mấy thang thuốc về cho bà.”

Bà nội Thẩm cố nén ngứa trong cổ họng, không muốn ho trước mặt tiểu tôn tử. Giọng bà khàn khàn: “Thuốc vẫn còn đủ ăn mấy ngày, tiền con kiếm được, vẫn nên giữ lại cho mình.”

Nói tới đây bà thở dài: “Con không có cha mẹ, sau này sợ là khó tìm tức phụ, trên người nhất định phải tích trữ thêm chút tiền.”

Thẩm Trường Sanh sắp xếp xong rồi ngồi xuống, cậu không trả lời lời bà nội nói, mà là đổi chủ đề: “Tối qua trời hơi lạnh, có lẽ sắp chuyển rét, con đem cái chăn bông dày ở dưới tủ ra, nếu bà buổi tối thấy lạnh thì lấy đắp vào người, chờ có nắng thì mang ra phơi một chút.”

Bà nội Thẩm thở dài, gật đầu.

Buổi sáng bà nội Thẩm cần uống thuốc một lần, Thẩm Trường Sanh không nán lại lâu, cầm nước ấm đi vào nhà bếp.

Vì phải sắc thuốc cho bà nội Thẩm, thường xuyên dùng đến nhà bếp, người bên kia chê mùi không tốt, nên Thẩm Trường Sanh đã làm một cái bếp nhỏ bên cạnh nhà tranh cậu ở.

Nhà bếp rất sạch sẽ, gạo mì và dầu ăn đều đã thấy đáy, chỉ có một cái nồi và một cái bếp sắc thuốc đặt ở góc, trông thật trống trải.

Cậu đi ra ngoài ôm một bó củi, sau đó cầm chén đi đến cửa nhà bếp khác.

Cửa nhà bếp đẩy ra là được, chỉ là chỗ để gạo trắng và trứng gà có khóa, rõ ràng là để đề phòng người.

Thần sắc Thẩm Trường Sanh không đổi, quen rồi nên không lạ, từ trong túi lấy ra một sợi dây thép mảnh, ngón tay vặn vài cái, khóa liền mở.

Lúc đi ra trong chén đã đầy một chén gạo trắng, cùng với mấy quả trứng gà.

Thuốc của bà nội Thẩm sắc mất khá nhiều thời gian, cậu trước hết nấu một nồi cháo, luộc trứng gà.

Đều là những món ăn đơn giản, Thẩm Trường Sanh làm rất thuần thục, rất nhanh đã bưng đồ ăn nóng hổi ra.

Lúc này bên ngoài trời đã sáng hẳn, nhà Thẩm Đại Trụ vẫn còn yên tĩnh, đang chờ người nấu cơm cho họ.

Bà nội Thẩm nhìn chén cháo trắng và trứng gà, muốn hỏi, Thẩm Trường Sanh đã nói trước: “Bà nội đừng bận tâm nhiều, ăn cơm đi ạ.”

Bà nội Thẩm không nói gì, tiểu tôn tử mỗi ngày đi sớm về muộn làm việc, bà xót lòng, cũng muốn đối phương ăn tốt hơn.

Lát nữa nếu bên kia hỏi tới, bà sẽ nói là bà muốn ăn.

Còn phải đi làm việc, Thẩm Trường Sanh không ở lại lâu, bưng thuốc của bà nội Thẩm tới, rồi bưng phần cháo còn lại đi nhà tranh.

Tiểu Hắc nghe thấy tiếng động liền đứng lên, thấy cái chén trong tay Thẩm Trường Sanh, vui vẻ ngậm cái chén của mình lại.

Thẩm Trường Sanh gạt đầu chó ra, đổ cháo vào, một quả trứng gà trắng bóc cũng rơi xuống. Cậu mắt cũng không chớp, rõ ràng là cho chó ăn. Sau khi làm xong, cậu vỗ vỗ con chó vẫn đang làm nũng: “Đừng nghịch, lại đây ăn cơm.”

Nhìn thấy có trứng gà để ăn, tiểu Hắc rất phấn khích, nó trước hết dùng lưỡi liếm liếm, không ăn ngay. Nửa tỉnh nửa mê ăn được hơn nửa nồi cháo, cuối cùng mới cẩn thận cắn quả trứng gà kia.

Thấy nó ăn ngon, Thẩm Trường Sanh đứng dậy. Tiểu Hắc cho rằng chủ nhân phải đi, không kịp liếm sạch chén, ngậm lấy dây xích chó, đặt một đầu dây vào trong tầm tay Thẩm Trường Sanh.

Nó cứ nghĩ sẽ phải như thường lệ, bị buộc ở chỗ này.

Thần sắc Thẩm Trường Sanh khẽ động. Trong lòng có nỗi áy náy không nói nên lời. Trước kia khi sống trên núi, tiểu Hắc luôn vô tư, chưa từng bị trói buộc.

Giờ lại vì những người kia không thích mà phải bị nhốt ở đây.

Cậu nửa quỳ xuống, cởi bỏ sợi dây trên cổ chó, giọng nói mang theo xin lỗi: “Trước kia ta xin lỗi, về sau không buộc ngươi nữa.”

Sau khi được cởi dây, tiểu Hắc phấn khích chạy hai vòng trên khoảng đất trống, rồi quay lại liếm sạch chén của mình.

Thẩm Trường Sanh cười cười, giao cho nó một nhiệm vụ: “Ở nhà trông bà nội, nếu bên kia có người đến bắt nạt hai người, cứ cắn thẳng lên, nếu họ đánh ngươi thì ngươi chạy đi, đừng ngốc như khi ở trước mặt ta.”

Hôm nay được xoa đầu nhiều lần, lại được cởi bỏ thứ khó chịu trên cổ, tiểu Hắc rõ ràng vô cùng hưng phấn, hai chân trước giơ cao, muốn nhào vào người chủ nhân.

Thẩm Trường Sanh một tay ấn nó xuống, ngón tay gõ nhẹ vào đầu con chó được voi đòi tiên này: “Được rồi, chờ ta trở về sẽ dẫn ngươi lên núi tìm đồ ăn ngon.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play