Hai ngày nay, Vương Nguyệt Lan gặp ai cũng nói xấu Dung Lê .

Đây, bà ta lại lôi chuyện này ra nói.

"Thật không thể tin được, nó dám đến nhà tôi đánh người, ai biết sau này còn làm gì nữa." Bà ta thêm mắm thêm muối kể một tràng.

Nhà trên ra một đôi K, bà ta nói không đỡ nổi.

Đang chơi đấu địa chủ, trời đẹp, liền dời bàn ra ngoài ngõ.

Người chơi dưới của Vương Nguyệt Lan là bác Hồng Trung, bà ra một đôi 2: "Thật sự đánh nhau à?"

"Chứ còn gì!" Vương Nguyệt Lan thêm mắm thêm muối, "Làm vỡ cả bát nhà tôi."

Đối diện là em dâu mới nhà Dung  Dũng Hoa, tên là Bội Dao, nhà mẹ đẻ ở trấn Ngô: "Dung Lê trông không giống người hay động tay động chân."

"Tô Mẫn trông cũng yếu đuối đấy thôi, chẳng phải cũng đâm chết Dung  Hải sao, tôi nói cho mà nghe, dưa nào thì ruột nấy."

Vương Nguyệt Lan vừa nói xong——

Một cô gái đi ngang qua ngõ, còn đang nghe điện thoại: "A lô." Giọng cô gái khá lớn, "Chẳng làm gì, đang nghe một bà nhiều chuyện nói xấu người khác đây."

Vương Nguyệt Lan liếc mắt qua, chửi ai thế này?

Cô gái khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình xuất sắc, cô cười toe toét, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Cháu gái của bà nhiều chuyện đó muốn gả cho người ta, người ta không đồng ý, nên ghi hận đấy mà."

"Haiz, hồng nhan đúng là rắc rối."

Cô gái cầm ngược cả điện thoại, còn ra vẻ thở dài thườn thượt, thở xong xách túi táo đi.

Mặt Vương Nguyệt Lan xám xịt: "Nó là ai thế!"

"Em gái út nhà trưởng trấn đấy." Ngô Bội Dao nói, "Nghe nói tháng trước đến chỗ Dung Lê lấy hàng một lần, về liền nhờ Tiêu nương đến làm mai."

Tiêu nương là người ở trấn Ngô, chuyện của Dung Lê Ngô Bội Dao cũng là nghe bà ấy nói.

Bác Hồng Trung hỏi: "Vậy thành công không?"

"Chưa, Dung Lê còn không cho Tiêu nương vào cửa."

Phong tục ở trấn Tường Vân khá cởi mở, bất kể nam nữ, chỉ cần có ý muốn kết thân, đều có thể mời bà mai đến nhà giúp nói chuyện. Dung Lê mặt đẹp nên rất thu hút, người đến nhà anh làm mai sắp giẫm nát cả ngưỡng cửa.

"Con bé nhà trưởng trấn này vừa có gia thế vừa có nhan sắc, Dung Lê còn không thèm." Bác Hồng Trung đánh ra bốn con A, "Thế thì câu ta phải cưới người như thế nào nhỉ?"

Tháng mười hoa quế rụng.

Điện thoại reo lúc Từ Đàn Hề đang pha trà dưới gốc cây, là trà hoa quế: "Xin chào."

"Yểu Yểu?"

Cô hơi ngẩn người: "Là tôi."

Giọng nói này cô nhận ra, là của Dung Lê : "Cửa hàng tiện lợi Mỹ Phúc Giai, có hàng của cô."

Dung Lê nói xong liền cúp máy.

Lần trước không phải anh gọi điện cho Từ Đàn Hề, đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ anh.

Yểu Yểu.

Cô đã nghe nhiều người gọi cô như vậy, anh là người không có tình cảm nhất.

Cô bật cười, đẩy ấm trà ra, nằm xuống chiếc giường tre cũ kỹ đặt dưới gốc cây, hoa quế trên cành rơi xuống má, hương thơm thoang thoảng, khiến lòng người ngứa ngáy.

Tiên sinh.

Đây là tên cô lưu cho Dung Lê , đặt điện thoại xuống, cô dang tay ra, ôm trọn hương hoa quế.

Gần đến giờ ăn trưa, cửa hàng tiện lợi vắng khách, chỉ có một khách hàng, cô đến mua đồ, tay còn xách một túi táo.

Cô lấy một hộp kẹo cao su, trả một tờ hai mươi, nhìn đông ngó tây một hồi rồi quay đầu lại: "Dung , Dung Lê ."

Nói lắp bắp, mặt đỏ bừng, trông như một tên trộm.

Dung Lê ngẩng đầu.

Đối phương lập tức cúi đầu: "Tôi, tôi tên là Tống Đảo... Đảo Đảo."

Cô hoảng hốt lấy ra một quả táo, đặt lên quầy thu ngân, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.

Vương Tiểu Đan: "..."

Tiền thừa còn chưa trả.

Tống Đảo Đảo này chính là con gái út nhà trưởng trấn, nghe nói là một đứa ngỗ ngược, nhưng con gái dù ngỗ ngược đến đâu cũng sẽ gặp một chàng trai khiến cô không dám ngỗ ngược nữa.

Vương Tiểu Đan đã thấy không ít đào hoa của Dung Lê , đã quen không còn lạ lẫm nữa, anh ngẩng đầu, lại có một cô gái đến: "Lấy hàng à?"

Từ Đàn Hề hoàn hồn, bước vào quán: "0317."

Vương Tiểu Đan đi tìm.

Dung Lê đang chơi game, rất tập trung, chiếc điện thoại trong tay anh màu trắng bạc, rất hợp với tay anh, trong hộp đựng đơn hàng còn có một chiếc màu đen.

"Ký tên đi." Vương Tiểu Đan đưa kiện hàng và bút cho Từ Đàn Hề.

Cô ký tên: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Trong quán rất yên tĩnh, tiếng game rất lớn, "tiếng súng" lấn át cả tiếng bước chân của cô.

Cô đi ngang qua Dung Lê .

"Tối nay cô có ở nhà không?"

Bước chân cô dừng lại.

"Có."

Dung Lê "ừ" một tiếng, tiếp tục chơi game.

Ra khỏi quán, Từ Đàn Hề đi chậm lại, gọi điện cho Tần Chiêu Lý: "Chiêu Lý, có phải cậu gửi đồ cho tớ không?"

Người gửi là một cái tên lạ, nhưng người nhận ghi là Yểu Yểu, vậy thì chỉ có thể là Tần Chiêu Lý, hoặc cậu út của cô.

"Không phải nói là kiếm cho cậu một miếng Đế Vương Ngọc sao, mấy hôm trước vừa hay thấy một miếng khá đẹp ở buổi đấu giá." Tần Chiêu Lý hỏi, "Quán của cậu làm đến đâu rồi?"

"Đã tìm người trang trí rồi." Từ Đàn Hề không qua đường, đứng bên lề đường, lá rụng đầy đất giẫm lên kêu lạo xạo, "Chiêu Lý, bên này có nhiều cô gái thích anh ấy lắm."

Cô buồn bã.

Không cần hỏi cũng biết "anh ấy" này là ai.

Tần Chiêu Lý chỉ nói một câu: "Ra tay trước thì thắng." Cô biết tính cách của Từ Đàn Hề, bảo thủ, dè dặt như người xưa.

Một "người xưa" nào đó đang lơ đãng, hồn vẫn ở trong cửa hàng tiện lợi, trên quả táo trên quầy thu ngân.

"Biết ra tay thế nào không?" Tần Chiêu Lý hỏi.

Chủ đề này khiến giọng Từ Đàn Hề nhỏ đi: "Biết."

"Vậy cậu nói thử xem, tớ tham mưu cho."

Từ Đàn Hề lén nhìn Dung Lê một cái, đỏ mặt: "Tớ muốn thêu cho anh ấy một cái túi thơm."

Tần Chiêu Lý: "..."

Từ Đàn Hề được cô của mình nuôi nấng, năm đó cô của cô tỏ tình với dượng cô cũng là tặng túi thơm, trong túi thơm còn có một lá thư, trong thư viết một bài Việt Nhân ca.

Việt nhân ca là một ca khúc nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc

"Yểu Yểu, có biết đàn ông và phụ nữ tình cảm phát triển nhanh nhất vào lúc nào không?" Tần Chiêu Lý lúc trêu người, rất thích gọi tên ở nhà của Từ Đàn Hề.

Từ Đàn Hề hiếu học: "Lúc nào?"

"Lúc tiếp xúc cơ thể."

Gió khô hanh, thổi vào mặt, để lại trên má cô một lớp phấn hồng mỏng: "Chiêu Lý, cậu không biết xấu hổ."

Tần Chiêu Lý: "..."

Buổi tối, mặt trời lặn sau núi, những đám mây đầy trời.

Lý Ngân Nga vừa từ ngoài về, thấy Từ Đàn Hề xuống lầu: "Tiểu Từ, sao cháu thay đồ rồi?"

Cô thay một bộ sườn xám màu đen, không phải kiểu truyền thống, tay áo rộng, eo thon, tà váy xếp tầng rủ xuống, hơi phồng ra ngoài. Bên ngoài tà váy còn có một lớp voan đen, dưới lớp voan, dùng chỉ thêu màu sắc, chủ yếu là màu đỏ, viền hoa văn và khuy áo cùng một tông màu, cụm hoa văn lớn thêu trên tà váy, eo điểm mấy đóa hoa thêu phẳng.

Cô trang điểm rất nhạt, tóc dài xõa vai, bên tai trái gài một chiếc kẹp tóc kiểu dáng đơn giản: " Trời trở lạnh rồi, có chút se se.."

Lý Ngân Nga khen: "Bộ đồ này của cháu đẹp quá, trước đây chưa thấy cháu mặc bao giờ."

Là đồ mới, cô chưa từng mặc.

Tà váy hơi dài, cô nhẹ nhàng nhấc lên, đợi bước qua ngưỡng cửa nhà chính, mới vuốt phẳng tà váy.

Lý Ngân Nga hỏi cô: "Cháu đi đâu đấy?"

"Chỉ ở trong sân thôi ạ."

Trong sân trồng hai cây hoa quế, dưới cây đặt một chiếc giường tre cũ dùng để hóng mát mùa hè, trên đó đã phủ một lớp hoa, Từ Đàn Hề phủi đi rồi ngồi xuống, hai tay cô đặt lên đầu gối, tư thế ngồi đoan trang, chỉ có mũi chân khẽ đung đưa, gió thổi bay váy cô, bóng trên đất cũng theo đó mà lay động.

Lý Ngân Nga lẩm bẩm: "Không phải lạnh sao, gió lớn thế, sao không ở trong nhà?"

Vì cô phải đợi người.

Mặt trời dần lặn, trăng lưỡi liềm, giấu một nửa trong mây. Chó ngoài sân sủa, chẳng mấy chốc Từ Đàn Hề đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô phủi hoa quế rơi trên vai, ra mở cửa.

Két——

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh hơi chói tai, sau cửa, đầu tiên là một cái đầu tròn vo ló ra, trên đầu đội mũ bảo hiểm, trên mũ bảo hiểm buộc một chiếc đèn chiếu sáng: "Chị Từ, em đến thay thuốc."

Từ Đàn Hề nhìn ra ngoài.

Mũ quá to, sắp rơi, Dung  Quan Quan vịn mũ: "Anh trai em không đến, đang ở nhà chơi game."

Cô lại nhìn vào con ngõ sâu, thu lại ánh mắt: "Ngoài trời gió lớn, mau vào đi."

Ngưỡng cửa nhà Lý Ngân Nga xây cao, Dung  Quan Quan chân ngắn, phải dùng rất nhiều sức mới qua được ngưỡng cửa. Cậu vào nhà, học theo ảo thuật trên TV, đưa bàn tay mập mạp giấu sau lưng ra: "Chị ơi, tặng chị."

Là một cành hoa hồng.

Từ Đàn Hề vén váy ngồi xổm xuống: "Hoa này em hái ở đâu thế?"

Cậu bé giọng non nớt, hái trộm hoa mà không hề chột dạ, vẻ mặt mong được khen: "Là của nhà bà Thu Hoa ạ, em thấy nó đẹp nên hái."

Từ Đàn Hề không nhịn được cười, nhận hoa của cậu: "Cảm ơn em."

Dung  Quan Quan nhớ ra, trong mũ áo hoodie còn có đồ, cậu moi moi, lấy ra: "Đây là anh trai bảo em đưa cho chị."

Là một hộp thuốc lá.

Từ Đàn Hề mở ra, bên trong là tiền.

"Anh trai nói là tiền thuốc men ạ."

Tổng cộng tám trăm, ra tay rất hào phóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play