Dinh thự trong Kinh thành rộng lớn hơn biệt viện rất nhiều, nên công việc của Kim An mỗi ngày cũng nhiều hơn đáng kể, nhưng không phải lúc nào cũng bận rộn.
Phần lớn thời gian cậu khá nhàn rỗi, và những lúc trống đó trở nên vô cùng buồn chán, bởi vì không có ai bầu bạn với cậu.
Cậu không thể nói, những người khác lại không hiểu ngôn ngữ của người câm. Tiểu thư không hiểu, hai chị hầu gái cũng không hiểu, thậm chí cả Trương ma ma, người phụ trách của tiểu thư, cũng không hiểu.
Kim An đành tự mình trò chuyện với hoa, với cây và với đá. Người trong phủ thường thấy cậu một mình đứng đó, múa tay múa chân, lúc cười lúc lại buồn bã, rồi chế nhạo cậu là một kẻ ngốc.
Đoạn tiểu thư, mặc dù là thiên kim tiểu thư, nhưng lại không thích được người khác hầu hạ, đại đa số mọi việc đều tự tay làm lấy. Nàng cũng không an phận ở khuê phòng như những cô gái khác, mà lại thích ra ngoài chơi.
Phần lớn thời gian, nàng chỉ mang theo một hầu gái và một thị vệ do Đoạn thị lang sắp xếp, rất ít khi gọi Kim An đi cùng. Nhưng mỗi lần được đi ra ngoài với nàng, Kim An đều rất vui, vì cậu có thể nhìn thấy nhiều điều mới mẻ mà ở quê cậu chưa từng thấy.
Khi tiểu thư vui, nàng còn mua cho họ những món ngon và đồ chơi thú vị.
Kim An rất ít khi ra khỏi sân của tiểu thư. Cậu biết nhiều người trong phủ không thích cậu, vì cậu là nam nhân duy nhất có thể ở lại trong sân của tiểu thư, và còn được ở một mình trong một căn phòng riêng.
Tiểu thư là chủ nhân tốt nhất trong cả dinh thự, nên họ đều ghen tị với cậu. Hơn nữa, vì cậu không thể nói, họ lại càng khinh thường cậu.
Ba tháng sau khi đến đây, từ những lời đàm tiếu vặt vãnh, Kim An biết được rằng thiếu gia không được lão gia và phu nhân yêu thích, thường xuyên bị phạt. Thái độ của lão gia và phu nhân đối với thiếu gia quả thực là một trời một vực so với tiểu thư.
Kim An luôn ghi nhớ lời của các hầu gái rằng thiếu gia là một người có tính khí rất tệ và là kẻ thù của tiểu thư, cho nên cậu chưa bao giờ chủ động quan tâm đến những chuyện liên quan đến vị thiếu gia này.
Thời tiết trở lạnh, lại đến một mùa đông nữa. Tiểu thư và phu nhân chuẩn bị đồ đạc để đến biệt viện ở. Mỗi năm vào mùa đông, họ đều đến biệt viện sống khoảng hai đến ba tháng, vì mùa đông ở kinh thành thật sự quá lạnh, trong khi biệt viện lại ấm áp hơn một chút.
Một đêm trước ngày khởi hành, Kim An tỉnh giấc vì khát nước lúc nửa đêm. Ấm nước trên bàn lại không còn. Cậu vốn định ngủ tiếp, nhưng càng cố ngủ lại càng thấy khát, đành phải xách ấm nước đi đến phòng bếp lấy nước uống.
Khi sắp đến phòng bếp, cậu nghe thấy tiếng động kỳ lạ vọng đến từ phía trước. Kim An lập tức nấp sau một tảng đá bên cạnh.
Cậu không biết đó là kẻ trộm hay con chuột, nhưng tiếng động nghe như có người đang nghịch nước.
Cậu nhẹ nhàng ló đầu ra, nhìn về hướng có tiếng động —— chỉ thấy một người đàn ông mặc quần trắng, để trần nửa thân trên, ngồi quay lưng về phía cậu.
Mái tóc dài nửa buông xõa trước ngực, lưng thẳng tắp. Bên cạnh hắn là một cái thùng gỗ, một tay hắn dùng gáo múc nước trong thùng tưới lên người. Rõ ràng đó là nước lạnh chưa được đun nóng.
Vào một đêm lạnh lẽo như vậy lại lén lút đến đây tắm nước lạnh, rốt cuộc là ai?
Kim An cẩn thận nhìn kỹ hơn, nhờ ánh trăng mờ nhạt, cậu thấy trên lưng hắn có ba vết sẹo ngang dọc đáng sợ.
Này, này...
Kim An hồi tưởng xem gần đây trong phủ có hạ nhân nào bị phạt không, cuối cùng cậu nhớ lại lời các hầu gái nói rằng hai ngày trước, thiếu gia vì chọc giận lão gia mà bị phạt ba roi và không được ăn cơm tối.
Cho nên, cho nên người này —— là thiếu gia sao?
Khi Kim An còn đang kinh ngạc, phía trước bỗng nhiên vọng đến một giọng nói lạnh lùng: "Ai đó?"
Theo bản năng, cậu nhìn qua, đối diện với ánh mắt của người đó. Đôi chân cậu lập tức mềm nhũn, ấm nước trong tay rơi xuống cũng không kịp nhặt, vội vàng cất bước mà chạy trối chết.
Ngày hôm sau, Kim An cùng tiểu thư lên đường đi đến biệt viện. Khi hầu gái Tiểu Chi đến gọi cậu, nàng chú ý thấy ấm nước trên bàn cậu không còn, bèn hỏi một tiếng. Kim An bối rối, giơ tay múa máy lung tung, Tiểu Chi cũng không hiểu cậu đang làm gì, nên không truy vấn thêm.
Đêm đó sau khi trốn về, Kim An gần như thức trắng đêm, vô cùng hoảng sợ, luôn cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật của thiếu gia.
Cậu nhớ hai chị hầu gái đã nói rằng thiếu gia tính tình cổ quái và rất xấu xa, nên cậu sợ thiếu gia sẽ phát hiện ra người đó là mình và đến trả thù. Mặc dù đã đến biệt viện, cậu vẫn nơm nớp lo sợ suốt gần một tháng.
Buổi tối, cậu luôn mơ thấy đôi mắt sắc lạnh và băng giá như sói hoang ấy, như thể muốn xé xác cậu.
Rồi lại mơ thấy thiếu gia bắt cậu xách ấm nước của mình và không ngừng đổ nước uống, uống đến khi bụng cậu căng phồng mà vẫn không cho dừng.
Dần dần, cậu lại bắt đầu mơ rõ ràng hơn về ba vết roi trên lưng thiếu gia. Đêm đó, cậu rõ ràng không nhìn thấy rõ, nhưng trong mơ chúng lại hiện lên như ngay trước mắt, mỗi vết roi đều rách da rách thịt, máu chảy đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ.
Cậu lại nghĩ, rốt cuộc thiếu gia đã làm sai chuyện gì mà khiến lão gia tức giận đến vậy? Dù sao cũng là con ruột, sao lại có thể xuống tay nặng như thế? Đêm đó thiếu gia dội nước lạnh lên người, hẳn là sẽ bị nhiễm trùng mà bệnh nặng đi?
Kim An lại nhớ lại có lần một gã say rượu giận dữ đập vỡ bát, mảnh vỡ bay lên cắt vào cánh tay cậu.
Vì không được xử lý kịp thời mà cậu đã sốt hai ngày hai đêm. Nếu không phải một bà thím tốt bụng trong thôn đưa cậu đi gặp thầy thuốc, cậu đã có thể mất mạng rồi.
Không biết trong phủ có gọi thầy thuốc cho thiếu gia không? Có vẻ là không. Những người khác trong phủ đã nói rằng thiếu gia trước đây mỗi khi bị bệnh đều tự mình vượt qua. Nhưng vết thương nặng như vậy, không gặp thầy thuốc thì làm sao có thể lành được?
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy thiếu gia cũng thật đáng thương.
Ba tháng sau, Kim An theo tiểu thư trở về kinh thành. Chuyện đêm đó vốn dĩ đã gần như phai nhạt, nhưng khi cậu trở về phòng mình và nhìn thấy chiếc ấm nước mà cậu đã đánh mất được đặt ngay ngắn trên bàn, cả bầu trời của cậu như sụp đổ.