Kim An lại nơm nớp lo sợ sống thêm một tháng nữa. Thiếu gia không hề đến tìm gây phiền phức cho cậu, nhưng cậu vẫn không dám lơ là cảnh giác. 

Rốt cuộc, mọi người đều nói thiếu gia là một người rất thù dai, trước kia có một tên sai vặt chọc giận hắn, ba tháng sau không hiểu sao đột nhiên lại bị rớt xuống ao chết đuối. 

Ai cũng đinh ninh là thiếu gia đã gi·ết hắn ta.

Kim An lo lắng có ngày nào đó chính mình cũng bị trả thù oan uổng mà ch·ết, muốn cầu xin tiểu thư giúp mình, nhưng cậu không biết chữ, tiểu thư lại không hiểu cậu đang múa tay múa chân cái gì. 

Nàng chỉ đại khái hiểu cậu đang lo lắng sợ hãi điều gì đó, cho rằng cậu bị một tên nô bộc nào đó uy hiếp, bèn trấn an cậu rằng nàng sẽ giáo huấn những kẻ dám kiếm chuyện với cậu, và bảo cậu hãy ngoan ngoãn ở trong viện của nàng, sẽ không có ai dám tự tiện vào viện nàng để bắt nạt người.

Không cần thiết thì cậu đương nhiên sẽ không rời khỏi sân tiểu thư, nhưng lỡ thiếu gia lại tự mình đến gi·ết cậu thì sao!

Kim An gấp đến độ muốn khóc, nhưng tiểu thư vì đi chơi cả ngày đã có chút mệt mỏi. 

Tiểu Chi thấy cậu không hiểu chuyện cứ mãi làm phiền tiểu thư, bèn đuổi cậu ra ngoài, còn nhắc nhở cậu phải giữ đúng bổn phận của một nô bộc, không nên chuyện gì cũng làm phiền tiểu thư. Tiểu thư đối xử với cậu đã quá đủ tốt rồi, cậu nên biết thỏa mãn.

Kim An rất uất ức, nhưng nghĩ đến tiểu thư quả thật đối với cậu ân trọng như núi, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa tiểu thư và thiếu gia cũng không tốt, cậu không muốn tiểu thư phải xung đột với thiếu gia vì mình, đành phải bỏ cuộc.

Mỗi tối Kim An đều không dám ngủ quá say, khát nước cũng không dám đi ra ngoài lấy, trời tối rồi thì quyết định không lưu lại bên ngoài. 

Cứ thế trôi qua gần ba tháng, cậu nghĩ thiếu gia có lẽ đã không còn để cậu trong lòng nữa. Cậu chỉ là vô tình gặp phải thiếu gia tắm rửa thôi, cũng không tính là chọc tới thiếu gia đi, hắn ta hẳn là sẽ không đến tìm mình trả thù đi.

Nghĩ như vậy, cậu lại thả lỏng hơn rất nhiều.


Một ngày nọ, tiểu thư sai cậu mang bộ gương lược và trang sức mới mua đến sân của phu nhân. 

Khi đến sân phu nhân, cậu thấy thiếu gia đang quỳ gối trong đại sảnh, lưng quay về phía cửa, còn phu nhân thì ngồi trên ghế ung dung uống trà.

Cậu nghe phu nhân nói:

“Mẫu thân của ngươi là tiện dân thân phận, đương nhiên sẽ dạy ngươi những quy tắc không thể lên mặt bàn. Nếu ngươi đã được lão gia mang về, thì ta cái này mẹ cả có trách nhiệm dạy dỗ ngươi cho tốt. 

Hôm nay phạt ngươi, là bởi vì lễ tiết của ngươi bất chính. Cái này ở nhà thì không sao, nếu là đi ra ngoài, làm mất mặt phụ thân ngươi, ngươi có hiểu không?”

“Hài nhi hiểu, là mẫu thân dạy dỗ đúng đắn.”

Kim An đột ngột run rẩy, cậu thầm nghĩ giọng thiếu gia cũng thật lạnh, lạnh giống như ánh mắt của hắn ta đêm hôm đó.

Cậu nuốt nước miếng, đem đồ vật đưa vào cho phu nhân. Phu nhân nhìn thấy bộ gương lược và trang sức mà con gái mua cho bà rất vui, lập tức thưởng thức ngay. 

Bà còn bảo cậu chờ một lát, gọi một hầu gái đi gói ít điểm tâm để cậu mang về cho tiểu thư.

Kim An kiên nhẫn đứng chờ trong đại sảnh, nhưng chưa đứng được bao lâu, cậu đã cảm thấy một ánh mắt rất mãnh liệt dừng lại trên người mình. Cậu có một dự cảm chẳng lành, nhưng lại không kiểm soát được bản năng nhìn sang bên cạnh. 

Quả nhiên, cậu thấy thiếu gia đang dùng một đôi mắt lạnh lùng lại hung dữ như dã thú trừng mình.

Chân Kim An mềm nhũn, cảm giác mình không sống được bao lâu nữa, vội vàng cầm lấy điểm tâm rồi chạy bán sống bán chết.

Thiếu gia nhận ra cậu sao?

Thiếu gia muốn gi·ết cậu sao?

Thiếu gia chuẩn bị gi·ết cậu khi nào?

Từ khi trở về từ sân phu nhân, mỗi ngày Kim An đều lo lắng hãi hùng, luôn có cảm giác kinh hoảng rằng mình sắp bị gi·ết.

Hôm đó, Đoạn Hi đi chơi về, mua rất nhiều điểm tâm của Ngọc Đến Trai, và thưởng cho cậu hai miếng bánh phỉ thúy.

Ngọc Đến Trai là tiệm điểm tâm số một ở kinh thành. Điểm tâm ở đó tuy đắt đỏ nhưng thật sự rất thơm ngon và ngọt ngào. Khách khứa ra vào nườm nượp, thường xuyên bán hết hàng từ sáng sớm.

Kim An chỉ cần ngửi thấy mùi vị này, nước miếng đã muốn chảy không ngừng.

Một miếng điểm tâm nhỏ xíu có vân văn hình hoa táo, cậu ăn mãi một canh giờ mới thòm thèm ăn xong. 

Đang định ăn miếng thứ hai thì bỗng nhiên nhớ đến lúc ăn cơm tối, những người khác đàm luận rằng hôm nay thiếu gia bị phạt sao kinh văn trong thư phòng, lão gia nói không cần đưa cơm cho hắn ta.

Kim An nhìn miếng bánh phỉ thúy, rồi lại nhìn cái ấm nước, cắn răng một cái, dùng khăn gói điểm tâm lại, chuẩn bị mang đi cùng thiếu gia tạ tội.

Để đề phòng mình nhịn không được ăn mất, cậu còn đặt nó lên đỉnh tủ quần áo thật cao, rồi co mình trên giường, luôn tự thôi miên mình: đó không phải là điểm tâm ngon, đó là công cụ cứu mạng. 

Cứ như vậy nhẫn cho đến gần canh ba, sau khi người trong phủ đều đã ngủ say, cậu mới lén lút cầm điểm tâm đi về phía thư phòng.

Cậu không biết thiếu gia lúc này còn sao kinh không. Nếu hắn ta còn ở đó thì chắc chắn đói đến bụng đói kêu vang. Miếng điểm tâm mình mang đến lúc này có thể nói là chiếc bánh cứu mạng. Thiếu gia ăn vào, nói không chừng vui vẻ lên thì sẽ bỏ qua thù hận với cậu.

Kim An một mặt chịu đựng mùi thơm của bánh phỉ thúy đang dụ dỗ cậu, một mặt thề son sắt nghĩ thiếu gia chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play