【PHIÊN CẢNH – JONATHAN: KHI ALICE BIẾN MẤT】

Thật lạ.

Dạo này… tiệm đồ uống vẫn thế, khách vẫn đông, tôi vẫn cười tươi như thường lệ. Grace vẫn ngọt ngào dính lấy tôi như kẹo, và tôi vẫn lên giường với cô ta ba, bốn lần một tuần – như một “cặp đôi hoàn hảo” trong mắt người khác.

Nhưng…

Cô ấy biến mất rồi.

Không phải rời khỏi tiệm. Không phải nghỉ việc.

Mà là… biến mất khỏi thế giới của tôi.

Alice.

Cô ấy vẫn đi làm đúng giờ. Vẫn cúi đầu, vẫn kính dày, vẫn tóc xõa nửa mặt.

Cô ấy vẫn phục vụ khách, vẫn lau bàn, vẫn chăm sóc tiệm.

Nhưng không còn liếc nhìn tôi nữa.

Không còn đỏ mặt khi tôi đi ngang qua.

Không còn rụt rè cúi gằm rồi lắp bắp mỗi lần tôi gọi.

“Alice, lấy giúp anh sổ đặt hàng.”

“Vâng…”

Giọng cô ấy đều đều, không chút cảm xúc. Không ngẩng đầu. Không nhìn tôi.

Không còn… ánh mắt long lanh ấy.

Lần đầu tiên tôi nhận ra…

Tôi quen với việc được cô ấy nhìn.

Tôi đã quen với việc mỗi ngày có một cô chuột lang nhỏ bé đi quanh tôi như một hành tinh quay quanh mặt trời.

Quen với cái cách cô ấy luôn lén quan sát – rồi vội quay đi khi bị tôi bắt gặp.

Quen với việc khi tôi giả vờ lỡ đụng tay – cô ấy run rẩy, đỏ mặt, tay nắm chặt lấy váy áo, hoảng loạn như bị chạm vào điều cấm kỵ.

Tôi từng nghĩ… đáng yêu quá. Ngốc nghếch quá.

Và… thật dễ để trêu đùa.

Tôi từng lợi dụng sự thầm mến đó như một trò chơi – sai vặt cô ấy, kéo cô ấy lại gần, cúi xuống sát tai cô ấy chỉ để nghe tiếng cô ấy nấc nhẹ vì căng thẳng.

Nhưng giờ đây – chẳng còn gì cả.

Tôi gọi:

“Alice, tối nay tăng ca nhé?”

“Được.” – Giọng cô ấy không lên xuống. Không nhìn tôi. Không cảm xúc.

Tôi muốn thử một lần… chọc cô ấy. Cúi sát lại, thì thầm bên tai:

“Anh không muốn em về sớm đâu…”

Cô ấy quay mặt đi. Vẫn không nhìn. Không đỏ mặt. Không lắp bắp.

“Còn việc gì không ạ?” – Cô ấy hỏi như đang nói với một ông chủ xa lạ.

Tôi cáu.

Không hiểu tại sao tôi cáu.

Grace nằm dài trong nhà tôi, hỏi:

“Có chuyện gì với anh thế, thỏ trắng !?Dạo này cứ lơ ngơ…”

Tôi chỉ muốn bật dậy mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Tôi không muốn người khác nằm trên giường mình nữa.

Tôi không muốn ánh mắt gợi tình, không muốn bàn tay với bộ móng đỏ.

Không muốn mùi nước hoa nồng.

Không muốn bầu ngực to đè lên ngực mình.

Tôi muốn… một mùi thơm nhẹ. Như sữa tắm hoa cúc.

Tôi muốn… một cái run rẩy ngượng ngùng khi tôi chạm phải eo.

Tôi muốn… ánh mắt nhìn tôi như ánh sao lấp lánh ấy.

Cô ấy biến mất thật rồi.

Biến mất khỏi vòng xoay quen thuộc của tôi.

Không còn là hành tinh bé nhỏ xoay quanh tôi nữa.

Và chính lúc này – tôi mới nhận ra…

tôi đã luôn là người xoay quanh cô ấy.

Tối muộn. Tiệm vắng. Alice còn đang lau quầy.

Tôi bước đến gần, không chịu nổi nữa.

Cô ấy ngẩng lên. Nhưng ánh mắt vẫn lạnh. Vẫn xa. Vẫn lịch sự như với một người đàn ông ngẫu nhiên giữa phố.

Tôi siết chặt tay.

“Alice…”

Cô ấy:

“Vâng, anh Jonathan?”

Tôi nhìn đôi môi mềm mại đó. Nhớ lại tiếng cười khẽ của cô ấy – ngày nào tôi búng nhẹ vào má cô, cô đỏ mặt quay đi.

Giờ cô không đỏ mặt nữa. Không cười nữa. Không ngốc nữa.

Tôi muốn dồn cô vào tường.

Muốn ép sát. Muốn hôn cô ấy đến nghẹt thở. Muốn khiến cô ấy đỏ mặt trở lại.

Muốn nghe lại cái tiếng “anh Jonathan…” ngập ngừng run rẩy ấy.

Nhưng tôi đứng yên.

Tôi chỉ có thể nhìn theo cô… như một kẻ ngốc.

“Tôi dọn xong rồi, tôi về trước.”

Cô ấy bước qua tôi. Nhẹ nhàng. Xa lạ. Không mùi hương. Không ánh mắt.

Và tim tôi…

Đau như bị bóp nghẹt.

【TÔI SẼ KHÔNG NHÌN ANH NỮA】

Tôi từng nghĩ anh là người tốt.

Tôi biết… tôi không phải là cô gái xinh đẹp, quyến rũ, giỏi ăn nói. Tôi chỉ là một con chuột lang mũm mĩm, luôn giấu mình sau cặp kính dày, mặc áo rộng, cười gượng gạo và nói lắp mỗi khi anh nhìn tôi bằng đôi mắt xanh  ấm áp.

Anh là ánh nắng. Tôi là cái bóng.

Vậy mà… tôi vẫn mơ.

Tôi đã mơ rằng, nếu tôi đủ tốt, đủ siêng năng, đủ ngoan… anh sẽ nhìn thấy tôi. Không phải như một nhân viên ngoan ngoãn hay một món đồ dễ bảo, mà là một cô gái – người có thể được anh chạm vào bằng tất cả dịu dàng.

Cho đến hôm đó…

Grace.

Cô ta đẹp như thỏ tuyết trong chuyện cổ tích .

Còn tôi? Một sinh vật nhỏ bé chỉ dám đứng ngoài cửa đời anh.

Cánh cửa nhà anh mở ra.

Tôi thấy anh đứng đó – chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông.

Da anh còn ướt. Tóc rối.

Phía sau anh… là Grace nằm trên giường anh, chăn trễ xuống đến nửa ngực, cơ thể trắng mịn, tóc xõa rối loạn.

Tôi không dám thở.

Tôi ngỡ ngàng như một con rối bị rút mất dây.

Đứng chết lặng như một bức tượng – vừa lố bịch, vừa thừa thãi.

Và rồi, anh nhìn tôi. Không ngạc nhiên. Không hốt hoảng.

Chỉ là… chán ghét.

“Phiền phức vừa thôi.”

Cánh cửa đóng sầm.

Cơn mưa trút xuống như muốn gột sạch tôi khỏi mặt đất.

Sau đêm đó, tôi không còn là tôi nữa.

Không phải Alice lắp bắp khi nhìn anh.

Không phải Alice đỏ mặt khi vô tình chạm tay vào tay anh.

Không phải Alice ngốc nghếch mỉm cười khi được anh gọi “chuột nhỏ”.

Tôi đã chôn cô gái đó rồi.

Tôi tự tay giết chết cô ấy.

Tôi đến làm đúng giờ, không sớm một phút, không muộn một giây.

Tôi nhận lệnh, làm việc, nộp báo cáo.

Tôi cúi đầu, không nhìn thẳng anh.

Tôi tránh né, không trả lời những câu hỏi vu vơ.

Tôi khóa mình trong một vỏ bọc vô hình – lạnh, kín, vô cảm.

Anh gọi tên tôi.

Tôi giả vờ không nghe.

Anh cười, như mọi khi.

Tôi không cười lại. Không thèm liếc.

Tôi biết mình phũ phàng.

Tôi biết, sâu trong tim, tôi vẫn muốn được anh chạm nhẹ mái tóc mình, gọi tôi là “cô bé dễ thương” như trước.

Nhưng nếu tôi nhìn anh lần nữa… tôi sẽ gục ngã.

Tôi sẽ quên rằng mình từng bị anh sỉ nhục trước mặt tình nhân của mình.

Tôi sẽ tha thứ chỉ vì một ánh mắt.

Tôi sẽ mềm ra – và lại thành con rối ngoan ngoãn bị anh điều khiển.

Tôi không muốn sống như thế nữa.

Có lần, anh đi ngang, tay vô tình chạm vào mu bàn tay tôi.

Tôi giật mình như bị bỏng.

Tim tôi co thắt.

Cơ thể tôi phản bội tôi, run rẩy vì chỉ một cái chạm nhẹ.

Tôi rút tay về như bị rắn cắn.

Và lần đầu tiên – tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không cười, không ngượng, chỉ là một cái nhìn trống rỗng.

Anh ngạc nhiên.

Nhưng tôi quay đi, để lại sau lưng một người không còn là gì trong tim tôi nữa.

Tôi khóc rất nhiều.

Không phải vì anh không yêu tôi.

Mà vì tôi từng cho rằng mình có thể đủ để được yêu.

Giờ thì không. Tôi không cần tình yêu đó nữa.

Không cần nụ cười giả tạo.

Không cần đôi mắt dịu dàng rồi lại nằm trên giường với một người khác.

Tôi không muốn là trò đùa nữa.

Và nếu ngày nào đó anh nhận ra… thì cũng đã muộn rồi.

Tôi không còn ở đây để nghe anh gọi “chuột nhỏ” nữa.

Nhưng…

Cơ thể tôi lại không nghe lời.

Có lần, tôi ở lại tiệm một mình.

Phòng nghỉ yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm.

Tôi gập người nhặt khăn rơi xuống sàn, và khi ngẩng lên… bức tường gương phản chiếu hình ảnh tôi – với chiếc áo len mỏng, chiếc váy công sở hơi bó, và đường cong không giấu được.

Tôi chợt nhớ lại…

Một lần, anh kéo tôi khỏi chỗ trơn trượt.

Tay anh đặt lên eo tôi – nhưng lại trượt xuống phía dưới.

Tôi giật mình, nhưng anh không buông.

Ngược lại, anh còn cười – thì thầm sát tai:

“Chỗ này… mềm thật đấy.”

Cơ thể tôi lúc ấy căng cứng. Má nóng bừng. Mắt hoa lên.

Nhưng không đẩy anh ra.

Không… tôi đã không thể làm gì ngoài việc run rẩy trong tay anh.

Giờ tôi nằm trên giường mình, chăn quấn quanh người.

Tim tôi đập nhanh.

Cảm giác tê dại từ vùng bụng dưới lan ra.

Tôi ghét bản thân.

Tại sao tôi vẫn nhớ chạm tay của anh ấy?

Nhớ giọng anh ấy?

Nhớ đôi mắt lấp lánh khi anh nhìn tôi như trêu đùa một món đồ chơi ngoan ngoãn?

Tôi cắn môi.

Tôi vùi mặt vào gối.

Tôi không khóc.

Chỉ là… dưới lớp chăn này, cơ thể tôi như bị thiêu đốt.

Tôi đã cố gắng lắm rồi.

Tôi cố dập tắt anh – từng đốm lửa nhỏ, từng ánh nhìn, từng câu nói, từng cái chạm.

Nhưng anh vẫn ở đây – trong lồng ngực, trong bụng tôi, trong từng cơn rùng mình mỗi đêm tôi chạm vào bản thân.

Tôi bật khóc – vừa nhục nhã, vừa khao khát, vừa đau lòng.

Tôi là con chuột nhỏ không ai để ý.

Nhưng tôi đã ngu ngốc… muốn có một con thỏ trắng thuộc về riêng mình.

................


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play