【PHIÊN CẢNH – JONATHAN: THIÊN SỨ GẪY CÁNH】

Tối hôm đó.

Tôi không đến tiệm.

Tôi muốn một ngày nghỉ. Một ngày chỉ dành cho bản thân – hoặc đúng hơn là cho Grace.

Cô ta là kiểu phụ nữ mà đàn ông không cần nghĩ cũng biết sẽ hấp dẫn ra sao.

Từ nụ cười cong môi, từ ánh mắt ướt át luôn như đang r*n rỉ, cho đến cái cách cô ta bám lấy tôi, cào nhẹ lên ngực tôi bằng bộ móng sơn đỏ tươi…

“Jon… em muốn…” – Cô ta rên lên khi tôi siết chặt eo, kéo cô ta sát vào người.

Chúng tôi làm t*nh. Nhanh, mãnh liệt, như thể lấp đầy khoảng trống trong bản năng.

Phần xác thịt thì thỏa mãn. Nhưng trong đầu tôi… lại trống rỗng.

Lạ thật. Tôi nên thấy sướng, nên thấy thỏa mãn, nhưng… tôi không thấy gì cả ngoài cảm giác mình vừa chạy trốn khỏi điều gì đó.

Tôi vừa tắm xong, nước vẫn còn lăn dài sau lưng. Quấn khăn ngang hông, tôi bước ra khỏi phòng tắm. Grace đang ngồi uể oải trên giường, quấn chăn hờ hững, cười lười biếng với tôi:

“Anh ...Chơi giỏi đấy, thỏ trắng…”

Tôi cười nhạt.

Nhưng ngay lúc ấy, cửa mở ra.

Tiếng ổ khóa xoay tách khiến tôi nhíu mày. Tôi chưa khóa cửa? Hay…

Tôi xoay người. Và… đứng chết trân.

Là Alice.

Cô ấy đứng đó. Ướt mưa. Tay cầm ô. Kính mờ hơi nước, tóc ướt lòa xòa, mặt tái đi, mắt mở lớn. Như một chú chuột lang bé nhỏ bị xe đâm, đứng giữa cơn mưa không lối thoát.

Tôi… khựng lại.

Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết phải nói gì.

Tim tôi… đập lệch một nhịp.

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt ướt như sắp khóc. Ánh mắt ấy không hẳn là thất vọng – nó như tan vỡ. Như một thứ gì đó cô vẫn giữ gìn kỹ lưỡng bên trong, giờ bị tôi bóp nát không thương tiếc.

Tôi biết ngay cô ấy nghĩ gì. Nhìn tôi thế này, nhìn Grace đằng sau thế kia…

Tôi lẽ ra phải giải thích. Hoặc ít nhất là… xin lỗi.

Nhưng tôi đã không làm gì cả.

Không hiểu vì sao tôi lại lạnh giọng nói:

“Gì vậy?”

Cô ấy run rẩy đáp:

“Em… em thấy anh không đi làm… em lo…”

Tôi siết tay lại. Miệng nói ra câu mà chính tôi cũng thấy bản thân đáng ghét:

“Phiền phức vừa thôi.”

Rồi tôi đóng sầm cửa.

Tôi đứng tựa lưng vào cánh cửa, tim đập mạnh.

Grace bật cười, kéo chăn lên che ngực:

“Một cái đuôi bám theo anh à?”

Tôi không trả lời.

Cả người tôi nóng ran – không phải vì tắm xong, mà vì cảm giác đau nhói trong lồng ngực.

Không lẽ tôi vừa làm tổn thương cô ấy?

Không… chẳng phải Alice chỉ là một con nhóc nhân viên nhút nhát, thầm thích tôi, bám lấy tôi như con chuột nhỏ thèm đường?

Tôi vẫn luôn biết cô ấy có tình cảm. Nhưng tôi tưởng nó vô hại.

Tôi tưởng chỉ cần tôi giữ khoảng cách đúng lúc, giữ cái nụ cười “thiên sứ” đó… mọi chuyện sẽ ổn.

Vậy tại sao…

Tại sao khi nhìn ánh mắt tan nát của cô ấy, tim tôi lại đau như bị ai xé?

Tôi chống tay vào cánh cửa, nhắm mắt.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh cô ấy – trong chiếc hoodie xám to tướng, mặt đỏ bừng khi tôi chạm nhẹ vào eo cô, tay run lên khi tôi lỡ kề sát tai.

“Em đáng yêu thật đó…”

Tôi đã từng nói như đùa, nhưng…

Giờ đây, khi nhìn thấy cô ấy quay đi trong mưa, dáng người nhỏ bé ướt sũng, cái lưng khẽ run…

Tôi muốn đuổi theo.

Muốn kéo cô ấy vào lòng. Muốn nói rằng:

“Đừng đi. Anh xin lỗi. Em không phiền chút nào cả.”

Nhưng chân tôi… không bước nổi.

Grace đang trong phòng tôi.

Alice thì rời đi – mang theo cả ánh mắt dịu dàng ấy.

Tôi đứng đó. Trần truồng, ướt nước, trái tim hỗn loạn.

Và lần đầu tiên trong nhiều năm qua…

Tôi cảm thấy cô đơn khủng khiếp.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play