【CÀNG TRÁNH XA, ANH CÀNG MUỐN GẦN EM】

Jonathan

Cô ấy thay đổi.

Tôi không biết chính xác từ lúc nào, nhưng… cô chuột nhỏ từng líu ríu theo sau tôi mỗi sáng, giờ chỉ im lặng bước qua mà không liếc nhìn.

Cô từng lúng túng khi tôi hỏi han.

Giờ thì lạnh nhạt như tôi là nhân viên quán đối diện.

Lúc trước, mỗi lần tôi tiến lại gần, cô sẽ đỏ mặt quay đi, tay chân luống cuống như vừa làm rơi linh hồn.

Tôi thích cảm giác đó.

Thật ra… tôi nghiện nó.

Tôi đã quen nhìn ánh mắt cô lấp lánh khi tôi cười.

Quen nghe giọng cô nhỏ nhẹ, lắp bắp nhưng dễ thương.

Quen cả cái cách cô âm thầm lo cho tôi – rót trà, chuẩn bị khăn lạnh, nhớ cả ngày sinh nhật tôi mà không nói ra.

Tôi từng nghĩ… chẳng sao cả nếu cô ấy luôn ở đó như một thói quen ngọt ngào.

Cứ để cô thích tôi.

Tôi không cần đáp lại. Chỉ cần cô không rời đi là đủ.

Nhưng giờ… cô rời đi thật rồi.

Cô vẫn ở đây.

Nhưng như một cái bóng.

Không đỏ mặt.

Không lắp bắp.

Không mỉm cười.

Mỗi khi tôi gọi tên cô, cô chỉ “Vâng.”

Cúi đầu.

Rồi quay đi.

Hôm trước, tôi cố tình đứng sát cô ở quầy pha chế.

Cô vừa mới tắm – tôi ngửi thấy mùi hoa nhẹ, dịu dàng mà tôi từng không bao giờ chú ý.

Mùi ấy… khiến tôi muốn rúc vào cổ cô.

Muốn chạm vào gáy cô, kéo nhẹ tóc lên và…

…hôn xuống.

Tôi đã đưa tay ra.

Nhưng cô bước lùi.

Tránh như thể tôi là… virus.

Lúc đó, tôi cười gượng, cố che đi cái nhói lên trong ngực.

Nhưng cả ngày hôm đó, tôi mất tập trung.

Tôi ngửi thấy mùi của cô vương trên áo đồng phục pha chung với mùi café.

Nó làm tôi phát điên.

Tôi điên thật rồi sao?

Chỉ là một cô gái nhút nhát, mũm mĩm, giọng nói nhỏ như thì thầm…

Vậy mà giờ, khi cô không còn nhìn tôi nữa –

Tôi thấy mình thiếu oxy.

Tôi gọi cô, muốn hỏi vài việc chẳng đâu vào đâu.

Cô trả lời bằng giọng phẳng lặng, mắt nhìn vào tài liệu.

Tôi đứng đó như kẻ ngốc.

“Em ghét tôi sao?” – tôi đã hỏi. Không hiểu vì sao.

Cô ngước lên.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày… cô nhìn vào mắt tôi.

Không hận. Không trách.

Chỉ là… lạnh như băng.

“Không. Tôi chỉ không quan tâm nữa.”

Câu trả lời ấy… đâm xuyên vào ngực tôi còn đau hơn bất kỳ lời mắng nào.

Cô quay đi.

Còn tôi, đứng đó, không thể thở.

Tôi đã từng lên giường với Grace, tưởng như tim mình bị đánh thức.

Nhưng giờ, mỗi khi chạm vào Grace, tôi chỉ thấy trống rỗng.

Mùi nước hoa của cô ta gắt đến mức khó chịu.

Cái vuốt ve giả tạo khiến tôi thấy bẩn.

Và trong đầu tôi – chỉ có đôi tay mềm mềm của Alice, run rẩy khi chạm vào tay tôi hôm cô bị trượt chân.

Chỉ có ánh mắt ướt nước khi cô bắt gặp tôi ở cửa phòng ngủ đêm đó…

Tôi đáng bị cô ghét.

Nhưng sao cô không còn ghét cũng chẳng còn yêu?

Sao cô lại bình thản như vậy?

Tôi bắt đầu theo dõi cô.

Lén nhìn qua camera khi cô làm việc ở ca đêm.

Cô không biết, tôi đã từng nhiều lần định bước ra khỏi văn phòng chỉ để gọi cô lại… chỉ để nhìn cô đỏ mặt như trước.

Nhưng tôi không thể.

Giờ cô như có gai.

Lạnh lùng, sắc bén, đầy quyết tâm.

Mỗi lần tôi tiến tới, cô lùi.

Mỗi lần tôi cười, cô không nhìn.

Tôi nhận ra… tôi nhớ cô.

Không phải vì cô từng thích tôi.

Mà vì… tôi đang thích cô. Mỗi ngày một nhiều.

Thứ tôi từng xem thường –

Giờ trở thành điều tôi không thể sống thiếu.

Và tôi sợ.

Tôi sợ mình đã quá trễ.

Sợ khi tôi nhận ra, thì cô đã không cần tôi nữa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play