【CHƯƠNG 1: ÔNG CHỦ THỎ TRẮNG】
Tôi tên là Alice.
Hai mươi tư tuổi, chưa từng yêu ai, và vẫn sống cùng một con mèo máy sưởi lưng mỗi đêm mùa đông. À không, tôi là chuột lang, không phải mèo. Một con chuột lang cái, chupi, mũm mĩm, đôi má lúc nào cũng hồng hồng như vừa nhai hết một túi hạt dẻ.
Tôi đang sống ở một thành phố thú nhân hiện đại – nơi chuột đi làm cùng báo đen, cáo mở công ty truyền thông, và cả những thỏ trắng như Jonathan… làm tan nát bao trái tim, trong đó có tôi.
Tôi là nhân viên pha chế tại tiệm đồ uống nổi tiếng bậc nhất thành phố – Bunny Brew. Chủ tiệm là Jonathan, một thỏ nhân cao mét tám, bụng sáu múi, da trắng mịn đến mức khiến tôi nhiều lần muốn cắn thử một cái (tất nhiên là trong mơ). Gương mặt anh ấy đẹp kiểu baby boy – đôi mắt to, hàng mi dài cong vút, lúc nào cũng cười hiền như thiên sứ. Nhưng chỉ tôi biết, thiên sứ ấy có một chiếc đuôi nhọn nhỏ nhỏ đằng sau nụ cười đó.
Tôi đã thích anh ấy ngay từ ngày đầu tiên. Không, phải nói là… tôi đã phải lòng anh ấy ngay khoảnh khắc anh ấy cười với tôi và bảo:
“Chào mừng đến với Bunny Brew, Alice. Em dễ thương đấy.”
Tôi suýt đánh rơi cuốn sổ tay. Không phải vì câu nói, mà vì… ánh mắt anh. Anh nhìn tôi như thể tôi là sinh vật đáng yêu nhất thế gian, dẫu tôi đang mặc một cái hoodie to tướng che kín vòng eo và cặp mông đầy đặn của mình.
Từ đó trở đi, mỗi ngày đi làm là một cuộc chiến tinh thần. Tôi luôn né tránh ánh mắt anh, nhưng lại luôn liếc trộm anh. Tôi không nhớ đã bao lần ngồi sau quầy nhìn anh cúi xuống xếp ly, áo thun dính sát da khiến cơ bụng anh nổi lên từng múi rõ ràng… Tôi lại đỏ mặt, lắp bắp hỏi:
“J-Jonathan, cần em lau quầy không ạ?”
“Ừm, lau giùm anh nhé, Alice ngoan.”
…Anh gọi tôi là Alice ngoan. Dù biết đó chỉ là kiểu nói tự nhiên, thân thiện như ông chủ hay dùng với nhân viên, nhưng tim tôi vẫn đập như trống làng mỗi lần anh cười như vậy. Có lẽ anh biết. Không. Tôi chắc chắn anh biết tôi thích anh. Nhưng anh không nói gì. Cũng không từ chối. Càng không giữ khoảng cách.
Thay vào đó… anh bắt đầu sai tôi nhiều hơn.
“Alice, giặt giúp anh cái khăn sau bếp nha~”
“Alice, anh đói quá. Làm món sandwich hôm trước em làm cho anh ăn đi.”
“Alice, hôm nay ở lại đóng sổ sách với anh nha, đừng về sớm~”
Tôi luôn làm theo. Dù mệt, dù trễ, tôi vẫn mỉm cười, tim đập thình thịch khi anh đứng gần, hương bạc hà trên người anh quyện lấy tôi như thuốc phiện.
Nhưng tôi biết… tôi chỉ là một cô chuột lang mũm mĩm, luôn mặc đồ rộng, đeo kính to che gần nửa mặt. Không có gì đặc biệt cả. Người như anh – tỏa sáng như ánh trăng – sao có thể thực sự để mắt tới tôi?
Nên tôi im lặng. Chấp nhận lặng lẽ thích anh. Như cái cách chuột lang nhìn cà rốt từ xa… không dám cắn.
Cho đến ngày đó.
Ngày mà mọi ảo mộng của tôi nảy nở .
----------------
【PHIÊN CẢNH – ĐÊM KHUYA Ở BUNNY BREW】
Mọi chuyện xảy ra vào một buổi tối khi cửa hàng đóng muộn hơn thường lệ.
Hôm đó trời lạnh, khách đông bất ngờ, và Jonathan – như mọi khi – mỉm cười tươi rói, bảo tôi ở lại thêm để “giúp anh chút việc giấy tờ.” Dĩ nhiên, tôi gật đầu. Làm sao tôi từ chối được? Chỉ cần được ở cạnh anh thêm một chút thôi, tôi cũng thấy tim mình ấm lại như cốc cacao anh từng pha riêng cho tôi buổi tối Noel năm ngoái…
Khi nhân viên khác về hết, cửa được khóa lại, chỉ còn tôi và anh trong không gian ấm cúng, thoang thoảng mùi vani, cà phê và thứ gì đó rất… nam tính.
Tôi ngồi ở quầy, gõ máy tính nhập đơn hàng.
Jonathan bước từ trong phòng kho ra. Anh đã thay áo – chiếc sơ mi đen mỏng dính, cổ mở hai cúc, tay xắn đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc và gân xanh chạy dọc mu bàn tay. Mùi nước hoa của anh – thứ mùi bạc hà pha gỗ – len lỏi qua mũi tôi, khiến đầu tôi hơi choáng váng.
Anh bước đến, đứng sát sau lưng tôi. Rất sát.
“Alice, em ghi nhầm con số rồi.” – Anh thì thầm ngay sát tai tôi.
Tôi giật mình, xoay lại.
Khoảnh khắc đó – mặt tôi chỉ cách ngực anh có vài cm. Tôi ngửi thấy rõ hơi ấm của làn da anh, và… tôi đỏ bừng mặt, lí nhí:
“E-em xin lỗi… để em sửa…”
Jonathan không lùi lại.
Ngược lại, anh đặt tay lên lưng ghế tôi, nghiêng người nhìn màn hình. Tư thế đó khiến cả thân hình anh gần như phủ lấy tôi. Tôi nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh đến nực cười. Tôi không dám cử động. Mắt dán vào bàn phím, nhưng mọi giác quan đều bám vào người anh.
“Em cứ run lên là sao ta…” – anh cười, hơi thở nóng phả xuống gáy tôi.
Tôi run lên thật. Bàn tay gõ phím khựng lại.
“J-Jonathan… anh… đứng gần quá…”
“Gần?” – anh hỏi lại, giọng trầm hơn thường ngày – “Thế này gọi là gần à?”
Anh cúi xuống thêm một chút. Đầu anh gần như chạm vào má tôi. Tôi thấy tóc gáy mình dựng đứng. Tim tôi đập thình thịch như thể sắp ngất đến nơi.
Rồi anh khẽ hỏi:
“Alice, em sợ anh à?”
Tôi lắc đầu. Run rẩy.
“Không… em… chỉ là…”
Anh bật cười nhẹ – một tiếng cười trầm, ấm, nhưng lại khiến tôi rối loạn.
“Em đáng yêu thật đó.”
Anh nói câu đó, rồi nhấc tay khỏi lưng ghế tôi. Nhưng thay vì rời đi, anh lại chạm nhẹ vào tóc tôi – vén một lọn tóc rơi trước mắt tôi ra sau tai. Ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má tôi… Tôi giật thót. Cả người nóng ran như có điện.
Khoảnh khắc ấy, tôi đã ảo tưởng. Rằng anh cũng có cảm xúc với tôi. Rằng ánh mắt ấy, cái chạm ấy… là thật.
Đêm đó, tôi về nhà với khuôn mặt nóng bừng.
Và khi nằm trên giường, ôm chiếc gối bông có tai thỏ, tôi lại tưởng tượng.
Tưởng tượng nếu Jonathan không dừng lại. Nếu anh không chỉ vén tóc, mà nghiêng đầu hôn lên má tôi. Nếu anh đẩy ghế, ép tôi vào bàn, cúi xuống thì thầm rằng:
“Alice, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó… anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mất…”
Tôi tưởng tượng môi anh chạm lên môi tôi. Rồi trượt xuống cổ tôi. Bàn tay anh – to, ấm – ôm lấy eo tôi, lướt xuống phần hông đang run rẩy.
Tôi tưởng tượng cả người mình bị đẩy ngả ra quầy gỗ lạnh, áo hoodie bị kéo lên, môi anh dán chặt lấy da tôi…
⸻
Tôi thở gấp khi mở mắt ra giữa đêm.
Trái tim đập nhanh, má ướt đẫm mồ hôi, quần lót ẩm ướt một cách đáng xấu hổ. Tôi cuộn người lại, cắn gối, cố dập tắt cơn sóng đang dâng trào giữa hai chân.
“Jonathan…”
Tôi thì thầm tên anh trong bóng tối.
Và lại chìm vào giấc mơ ướt át ấy, nơi anh cuoi voi toi – mà chỉ ôm tôi, chỉ thì thầm rằng…
“Alice, ngoan… để anh yêu em…”