【– MỘT THIÊN SỨ SA NGÃ】
Tôi đã từng nghĩ Jonathan là người dịu dàng nhất thế giới.
Luôn cười với tôi, luôn chọc tôi đỏ mặt.
Luôn hỏi tôi có ngủ đủ giấc không, có ăn sáng chưa.
Luôn để tôi pha riêng một cốc cacao nóng, rồi bảo:
“Alice ngoan thật.”
Tôi đã tin mình có cơ hội.
Dù tôi biết tôi không đẹp như những cô nàng cáo đỏ hay báo tuyết quyến rũ. Tôi chỉ là một con chuột lang mũm mĩm, đeo kính, mặc hoodie thùng thình. Nhưng tôi đã tin, nếu tôi cố gắng làm tốt, dịu dàng, quan tâm đến anh… thì một ngày nào đó, anh sẽ nhìn thấy tôi.
Nhưng tôi đã sai.
⸻
Sáng đó, Jonathan không đến cửa tiệm.
Không tin nhắn. Không gọi. Không báo vắng.
Tôi hỏi mọi người, không ai biết gì. Tan – đồng nghiệp thân nhất của tôi – còn đùa:
“Chắc ông chủ đang vui vẻ với ai đó rồi~”
Tôi cười gượng, nhưng trong lòng có một cái gì đó thắt lại. Jonathan chưa bao giờ nghỉ đột xuất như vậy. Tim tôi dấy lên lo lắng. Anh có bị bệnh không? Hay bị tai nạn? Anh sống một mình mà… nhỡ đâu nằm mê man không ai biết?
Tôi lấy ô. Trời đang mưa lâm râm.
Và tôi đến nhà anh.
⸻
Tôi đứng trước cánh cửa màu đen nhám của căn hộ tầng 20. Tay tôi run nhẹ không dám bấm chuông. Một tiếng… hai tiếng… rồi tôi loay hoay rút chìa khóa sơ-cua anh từng đưa hôm tôi quên đồ, nói:
“Phòng anh sạch lắm, đừng lo. Em vào cũng không thấy gì đâu, trừ khi em muốn tìm đồ lót của anh thì…”
Lúc ấy, tôi chỉ biết cười ngượng. Giờ thì tay tôi run rẩy khi đút chìa vào ổ.
Cánh cửa mở ra trong tiếng “tách” khẽ. Và tôi…
Tôi ước gì mình chưa từng mở cánh cửa đó.
⸻
Anh đứng đó.
Jonathan.
Chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng ngang hông, nước nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt xuống bờ ngực săn chắc. Cơ thể anh hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc.
Nếu là một ngày khác, tôi đã đỏ bừng mặt, líu lưỡi quay đi. Nhưng hôm nay…
Ánh mắt tôi đông cứng.
Vì phía sau anh, trên chiếc giường trong phòng ngủ không đóng kín cửa…
Có một cô gái, một cô thỏ xinh đẹp, gợi cảm
Cô ấy đang ngồi trên giường, quấn một chiếc chăn trắng, vai trần, đôi chân dài thon thả. Mái tóc màu bạc rối bời sau gáy. Mắt cô ta nhìn tôi, không hề có vẻ xấu hổ.Cô ta ngồi trên giường của anh, mỉm cười khi thấy tôi như thể… đây là chuyện quá bình thường.
Tôi chết lặng.
Miệng há ra, nhưng không phát nổi một âm nào.
Là Grace – thỏ nhân mới nổi, người mẫu kiêm influencer. Người từng đến tiệm vài lần và luôn nhìn Jonathan bằng ánh mắt như muốn ăn sống anh.
Tôi chết lặng.
Không gian như bị hút sạch không khí.
Mọi suy nghĩ tôi từng có về anh – mọi rung động, mọi mộng mơ, mọi lần đỏ mặt ngượng ngùng – vỡ nát.
......
⸻
Jonathan nhìn thấy tôi. Anh không cười như mọi khi. Cũng không bất ngờ.
Chỉ nhíu mày, giọng trầm khàn đầy lười biếng:
“…Gì vậy?”Anh nói. Giọng anh khàn khàn, ngái ngủ, đầy hơi thở sau tình dục.
Tôi lắp bắp, tay nắm ô siết chặt:
“E-Em… em thấy anh không đến tiệm… em lo… em nghĩ có thể anh bị bệnh…”
Ánh mắt anh lạnh đi. Rồi giọng nói ấy – giọng nói từng khiến tôi thấy ấm áp nhất thế gian – lạnh lùng đến rợn người:
“Phiền phức vừa thôi.”
Tôi đứng đó. Mắt cay xè.
Cánh cửa khép lại ngay sau câu nói đó. Không một lời giải thích. Không một chút bối rối.
Rầm.
Trước mắt tôi là cánh cửa lạnh lẽo.
Trên đầu tôi là cơn mưa bắt đầu nặng hạt.
Dưới chân tôi, mặt đất loang loáng nước.
Trái tim tôi – vỡ vụn.
⸻
Tôi bước đi, không che dù.
Mưa tạt vào mắt. Nhưng chẳng giọt nào rơi đau bằng lời nói của anh.
“Phiền phức vừa thôi.”
Vậy tôi là gì?
Là người mang cà phê cho anh mỗi sáng? Là con chuột lang lẽo đẽo chạy theo nụ cười anh? Là kẻ sẵn sàng làm mọi việc nhỏ nhặt chỉ vì một câu “Alice ngoan”?
Tôi… chỉ là trò đùa.
⸻
Hôm sau tôi đến cửa hàng đúng giờ. Vẫn mặc chiếc hoodie xám cũ, đeo kính gọng tròn, tóc xõa che mặt. Nhưng trong lòng tôi… lạnh lẽo.
Tôi không còn dõi theo Jonathan nữa.
Không đỏ mặt khi anh đi ngang.
Không lắp bắp khi anh nói chuyện.
Không cười khi anh pha trò.
Tôi chỉ làm việc. Gọn gàng. Tỉ mỉ. Như một cái máy.
Jonathan vẫn cười, vẫn trêu chọc, vẫn cố sai tôi làm việc vặt như mọi khi… Nhưng tôi chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng gật:
“Vâng. Tôi sẽ làm.”
Không hơn. Không kém.
⸻
Một tuần sau.
Tôi nghe được tiếng Grace cười trong điện thoại anh.
Tôi nhìn thấy dấu son trên cổ tay áo sơ mi trắng của anh.
Tôi thấy những bức ảnh mới đăng trên mạng – Jonathan và Grace đi ăn tối, đi triển lãm, đi khách sạn…
Tôi đã nghĩ mình sẽ đau. Nhưng không.
Tôi đã chết lòng rồi.
Từ ngày hôm đó, tôi không còn mơ nữa.
Không còn nhìn anh với ánh mắt long lanh nữa.
Không còn đỏ mặt. Không còn cười khi anh nói.
Tôi chỉ cúi đầu làm việc, nói ngắn gọn, đúng mực.
Và tôi không bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh lần nữa.