Phần hai của truyện “Chuột yêu thỏ”
Alice cứ như vậy biến mất. Không dấu vết không manh mối . Jonathan đien loạn lật tung cả các thành phố thú nhân bên cạch nhưng vẫn không có gì . Thời gian cứ vậy trôi qua 3năm ,Jonathan vẫn không ngừng tìm kiếm cô nhưng nhận lại chỉ là thất vọng ....
****************
3 Năm Không Có Cô Chuột Nhỏ Ấy…
Ba năm. Một ngàn ngày.
Và anh vẫn không tìm thấy cô.
⸻
📍Thành phố thú nhân – khu trung tâm mùa đông năm thứ ba.
Jonathan ngồi trong xe, tay cầm chặt một bức ảnh đã nhòe góc – tấm ảnh cũ chụp trộm Alice đang cười sau quầy bánh.
“Cô gái này từng sống ở đây, các người có thấy không?”
“Không… không thấy ai giống vậy cả, xin lỗi.”
“Làm ơn nhìn kỹ… Làm ơn…”
Lại một nơi vô vọng nữa.
Anh ra khỏi tiệm, bước đi trong tuyết trắng phủ dày. Giày đã ướt, mặt tái, nhưng không ai nhận ra – người đàn ông đó từng là CEO lạnh lùng và quyền lực nhất của chuỗi cửa hàng Jonathan & Co. Bunny
Anh giờ giống một gã điên lang thang, với ánh mắt thất thần, gầy rộc đi vì mất ngủ và lạm dụng cafein để duy trì sự tỉnh táo.
⸻
📆 Hồi tưởng: Những năm tháng truy tìm vô vọng
Jonathan từng thuê cả trăm thám tử, người truy dấu vết, hacker giỏi nhất – thậm chí dùng quyền lực đen để lục tung những nơi không được phép chạm tới.
Hộp đen camera thành phố.
Danh sách người chuyển hộ khẩu.
Truy dấu mã gen của Alice trong hồ sơ y tế các vùng lân cận.
Tất cả đều vô ích.
Cô như bốc hơi khỏi thế giới này.
Như chưa từng tồn tại.
Nhưng anh biết – cô có thật. Cô là thật. Là phần duy nhất còn lại trong anh.
⸻
📉 Jonathan suy sụp…
Ở trụ sở chính, nhân viên thì thầm:
“Anh ấy vẫn chưa quên cô gái đó sao?”
“Đã ba năm rồi… Sao không sống tiếp đi…”
“Nghe nói anh ta hủy hôn với Grace ngay sau khi tỉnh lại.”
“Cô gái đó là ai mà khiến một tổng tài như vậy phát điên?”
⸻
Anh không ăn mừng sinh nhật.
Không còn dự họp trực tiếp.
Mỗi ngày, anh chỉ nhìn bản đồ, những dấu chấm đỏ ghi chú nơi anh từng tìm kiếm.
Dần dần, gần như toàn bộ lãnh thổ thú nhân đều đã được anh đánh dấu.
Nhưng cô… vẫn không xuất hiện.
⸻
💔 Một đêm mùa đông – Jonathan bật khóc…
Tuyết rơi dày đặc.
Jonathan trở về căn nhà xưa của cô.
Vẫn như cũ.
Không một ai dọn vào.
Căn phòng ấy như bị phong ấn, hoài niệm đóng bụi trên mọi đồ vật.
Anh ngồi trước bàn trang điểm của Alice.
Cầm lấy thỏi son cô từng dùng. Mở ra. Vẫn còn mùi.
Anh khẽ thoa lên cổ tay – như muốn tìm lại cảm giác bàn tay cô từng lướt qua làn da anh.
Và rồi…
Nước mắt rơi.
“Alice… Em thực sự không muốn để anh tìm thấy sao?”
“Anh đã đổi rồi mà… Anh không còn là kẻ đáng ghét ấy nữa…”
“Anh thậm chí không dám chạm vào ai khác, em biết không?”
Anh gục mặt xuống giường.
Cái giường nhỏ bé nơi cô từng ngủ.
“Dù em đã có ai khác… dù em ghét anh… Chỉ cần còn sống, hãy cho anh một tín hiệu…”
“Một… thôi cũng được…”
................
Ba năm.
Đã ba năm kể từ đêm ấy – đêm tôi mất Alice.
Tôi không nhớ rõ mình đã đi qua bao nhiêu thành phố. Đã tra hỏi bao nhiêu kẻ. Đã đưa ra bao nhiêu phần thưởng chỉ để đổi lấy một dòng tin về cô. Nhưng tất cả chỉ là… con số không.
Họ bảo tôi nên từ bỏ. Họ bảo cô ấy chắc đã chết. Họ bảo tôi nên sống tiếp.
Tôi cười vào mặt họ.
Tôi là người đã vứt bỏ cô ấy lần đầu. Là người đã không tin cô khi cần thiết nhất. Là người đã chậm một bước… để Olivia cướp mất mọi thứ của tôi.
Làm sao tôi có quyền được sống tiếp?
⸻
Tôi về lại căn hộ cũ – nơi Alice từng lặng lẽ dọn dẹp mỗi sáng, từng bỏ thêm đường vào cà phê của tôi dù biết tôi thích đắng, từng mỉm cười ngốc nghếch khi tôi lỡ chạm tay vào cô ấy lúc đưa đĩa bánh.
Tôi mở tủ quần áo – mọi thứ vẫn còn đó.
Chiếc váy len màu kem mà cô thích nhất.
Chiếc khăn tay cô từng dùng để lau trán cho tôi khi tôi bị sốt.
Và lọ nước hoa nhỏ, mùi hương dịu ngọt… vẫn còn vương lại. Như thể… cô vừa mới rời đi hôm qua.
Tôi ôm lấy chiếc váy ấy, vùi mặt vào, hít lấy hít để hơi thở cuối cùng của cô còn sót lại nơi đây – như một kẻ điên.
Và tôi khóc.
Không phải những giọt nước mắt tức giận.
Mà là nỗi đau vô thanh… đang giết chết tôi từng ngày.
⸻
Đôi lúc, tôi mơ thấy cô.
Cô đứng giữa cánh đồng hoa, cười với tôi như chưa từng có nỗi đau nào. Tôi chạy đến, muốn ôm lấy cô – nhưng cô lại tan biến, chỉ để lại mùi hương và cái lạnh rợn người.
Tôi tỉnh dậy, gọi tên cô trong đêm, rồi tự bật cười với chính mình.
Tôi đã biến thành thứ gì?
Một kẻ lãnh đạo tàn nhẫn, từng kiểm soát cả ngành thương mại thú nhân – giờ đây chỉ là… một con thỏ nhân đi lạc, cả đời không tìm thấy đường về nhà.
Vì nhà của tôi… là Alice.
Và cô đã không còn nữa.
⸻
Ba năm, tôi sống chỉ để hy vọng một ngày nào đó… có ai đó từng gặp cô, từng thấy một cô gái chuột lang nhỏ nhắn, hay cười ngượng ngùng, thích bánh ngọt và thường cầm sổ ghi chú màu xanh.
Nhưng không ai cả.
Không ai… cả.
Tôi đang chết dần – vì không có cô.