[Alice: Dưới chân núi, trong một thế giới không còn anh]
[Ngôi kể: Alice – ]
.............
Ba năm.
Một nghìn ngày tròn.
Tôi từng đếm từng đêm như thể cuộc đời mình chỉ xoay quanh một chiếc đồng hồ không bao giờ ngừng chạy.
Nhưng rồi một ngày, tôi ngừng đếm.
Tôi đặt tên mới cho mình: Elinor – cái tên tôi chọn từ một cuốn tiểu thuyết cũ. Tôi chuyển đến một thị trấn nhỏ dưới chân núi, nơi mùa đông dài hơn mùa xuân, và mưa thì luôn kèm theo sương mù dày đặc. Một nơi đủ xa… để không ai tìm thấy tôi.
Và nơi ấy… tôi bắt đầu sống lại – không phải một cuộc đời mới, mà là phần còn lại của cuộc đời cũ.
⸻
Tôi phát hiện ra mình mang thai một tháng sau khi rời đi.
Ngày ấy, tôi đứng trong căn nhà nhỏ, nhìn que thử thai run rẩy trên tay. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, vừa vỡ òa hạnh phúc, vừa đau đến nhức nhối tận xương tủy.
Tôi ôm bụng mình, bật khóc.
“Jonathan…”
Tên anh bật ra khỏi môi tôi như một lời thì thầm cấm kỵ.
Tôi từng mơ về một mái nhà. Một gia đình có anh, có tôi, có con. Nhưng giờ… tôi chỉ còn lại một nửa mảnh ghép ấy. Và tôi không đủ can đảm để quay lại tìm anh. Không thể. Không dám.
Tôi chỉ có thể bước tiếp – với hai sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong cơ thể mình.
⸻
Tôi làm đủ nghề: dọn quán, phụ bếp, khâu vá thuê, lau sàn.
Tôi không để ai biết tôi từng là Alice.
Tôi sống như một bóng mờ. Không phàn nàn. Không kết nối mạng xã hội ,thư từ và cả mẹ tôi .Chỉ làm việc, ăn, và chờ ngày được ôm con vào lòng.
Và rồi… vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi gió giật tung cả mái hiên, tôi lên cơn đau chuyển dạ.
Những lần sóng gió trong đời tôi đều liên quan đến mưa lần này cũng vậy .
Không ai ở bên cạnh.
Tôi cắn chặt khăn, mồ hôi túa ra như tắm, bàn tay nắm chặt mép chăn đến rướm máu.
Tôi đã nghĩ mình không vượt qua được. Nhưng rồi…
Một tiếng khóc nhỏ vang lên. Rồi một tiếng nữa.
Tôi khóc theo.
⸻
Hai đứa trẻ – là phép màu tôi chưa bao giờ dám mơ đến.
Con trai – là thỏ nhân, bộ lông trắng như tuyết, đôi tai mềm áp vào đầu. Nhưng nửa cánh tay trái lại mang màu xám nâu ấm áp – màu của tôi.
Con gái – là một chuột lang nhỏ, trắng muốt, đôi mắt tròn như hai hạt nho, ngơ ngác nhìn xung quanh, y như cách Jonathan từng nhìn tôi lần đầu.
Tôi đặt tên cho chúng là Eliot và Lyra.
Tôi sẽ bảo với chúng: “Cha các con là người tuyệt vời nhất trên đời này… chỉ là, mẹ không đủ dũng khí để giữ lấy cha.”
⸻
Giờ đây, chúng đã ba tuổi.
Eliot nghịch ngợm, luôn đòi cõng Lyra dù nhỏ hơn chỉ vài phút. Lyra thì hiền và thông minh, luôn cầm theo quyển sách ảnh mà tôi làm thủ công cho chúng mỗi đêm kể chuyện.
Chúng nói chuyện cả ngày, chạy quanh nhà, trèo lên người tôi như hai chú sóc nhỏ.
Tôi học cách tết tóc cho Lyra.
Tôi học cách đóng xe gỗ cho Eliot.
Tôi học cách làm cả cha lẫn mẹ – không phải vì tôi mạnh mẽ, mà vì… tôi không còn lựa chọn nào khác.
⸻
Có những đêm, tôi ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài hiên. Eliot và Lyra ngủ say, tay vẫn nắm lấy nhau.
Tôi nghĩ về anh.
Không biết giờ anh sống ra sao. Có còn ghét mưa. Có còn thích cà phê đắng.
Có còn… nhớ tôi không?
⸻
Tôi không dám hỏi người khác về anh.
Tôi sợ chỉ nghe được một câu: “Jonathan đã có người mới.” Hay tệ hơn: “Anh ấy không bao giờ nhắc đến cô nữa.”
Tôi thà sống với hy vọng – dù mong manh – còn hơn đối diện với sự thật tàn nhẫn.
Bởi vì trái tim tôi… dù đã học cách kiên cường, vẫn chưa bao giờ ngừng đập vì anh.
⸻
Ở một nơi rất xa, cô gái chuột lang ngày nào đã trưởng thành. Nhưng tình yêu – thứ từng khiến cô tan nát – vẫn chưa bao giờ chết hẳn. Chỉ là… cô đang chôn giấu nó thật sâu, để sống tiếp. Vì hai đứa trẻ. Và vì chính cô.