Tuy rằng trong lúc quan sát Dạ Tẫn Nhiên đã thăm dò được thân phận của năm người kia, cậu vẫn lắng nghe bọn họ tự giới thiệu một lần nữa.
Người dẫn đầu là Triệu Càn. Hắn dựng sẵn cho đội ngũ cái vỏ thân phận thương nhân, nói là chuẩn bị xuống Nam Hải buôn bán, đi ngang qua đây thì lạc đường.
Buôn bán? Cậu làm buôn bán thì tôi là cái gì? Thật sự là đảo lộn cả Thiên Cương! Dạ Tẫn Nhiên trong lòng âm thầm mỉa mai.
Trong đội có hai cô gái. Vào thời đại này phụ nữ ra ngoài vốn không tiện, nhưng dưới miệng Triệu Càn thì các cô biến thành em gái ruột của hắn. Rõ ràng cô gái lớn tuổi hơn còn liếc trắng mắt khi nghe.
Tên thiếu niên kia thoạt nhìn đang học trung học, đúng là chưa thành niên. Vô hạn trò chơi của Chủ Thần không hề có hệ thống ngăn trẻ vị thành niên nghiện ngập, thế là hắn bị mô tả thành “em họ đầu óc linh hoạt, được gia tộc cho ra ngoài du lịch mở mang kiến thức”.
Người cuối cùng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, gầy nhẳng như con khỉ. Triệu Càn nói thẳng hắn là trong tộc giỏi tính toán nhất, thật sự khôn khéo.
Nghe xong, Dạ Tẫn Nhiên căn bản chẳng buồn nhớ tên. Dù sao bèo nước gặp nhau, người chơi có thể ngay sau đó đã chết, nhớ tên cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa, những điều họ nói đều là giả danh bịa đặt. Cậu có thể tra toàn bộ thông tin thật của người chơi từ giao diện hệ thống, tên tuổi bọn họ thế nào đều nhìn thấy rõ.
Mấy lời này, chỉ có thể lừa được NPC bình thường thôi.
Ngoại trừ Triệu Càn, trong lòng Dạ Tẫn Nhiên liền dán nhãn cho mấy người còn lại: song đuôi ngựa, cô gái cao, học sinh trung học, khỉ gầy.
Tuy cậu mới kế nhiệm chức chủ tiệm cửa hàng hệ thống không lâu, nhưng đủ loại người chơi cậu đều từng gặp thì chẳng thấy mấy người này có gì nổi bật.
Thôn Sương Mù Nam Tẫn — đúng như cái tên, toàn bộ thôn trang đều bị sương mù bao phủ.
Không chỉ là sương mù vật lý, mà cả thái độ mơ hồ của thôn dân đối với người ngoài, cốt truyện mờ mịt như mộng cảnh… Trong phó bản này, người chơi sẽ không có cái gọi là “thanh quan hệ” để theo dõi.
Người mới đến sẽ phát hiện bản thân chẳng được thôn dân hoan nghênh, nhưng cũng không bị xua đuổi. Bọn họ vẻ mặt chất phác, giống như thần kinh bị tê liệt, chẳng có gì làm họ động tâm. Trừ phi người chơi hành động quá đáng, nếu không thôn dân sẽ không phản ứng thêm.
Trong thôn có rất nhiều phòng trống, có thể tùy tiện chiếm làm nơi ở tạm, còn đồ dùng sinh hoạt đều có thể lấy từ cửa hàng hệ thống.
Ba ngày nay, đội Triệu Càn không gặp được ai có thể trò chuyện tử tế. Giờ cuối cùng cũng thấy một người chịu nói nhiều thì trên mặt cả đám như hoa nở rộ.
“Anh Diệp.” Triệu Càn lập tức nhận trách nhiệm xã giao, vẻ mặt hiền hòa hơn hẳn.
“Anh ở đâu vậy? Nếu chúng ta muốn tìm anh thì…”
Thực ra Dạ Tẫn Nhiên chỉ định lấy đồ xong liền đi, vốn không tính ở lại phó bản lâu. Nhưng cậu cũng chẳng ngại bồi họ chơi thêm chút. Trong lúc làm việc mà tranh thủ “sờ cá” mới là niềm vui của buôn bán.
“Aizz tôi đến muộn, đồng hương tôi đã hóa hạc lên thiên đình rồi. Dù sao cũng lỡ đến rồi nên tôi sẽ ở lại vài ngày. Các người đang trọ ở đâu? Tôi sang xem cũng được.” Nói xong, cậu còn phối hợp treo lên nét đau thương trên mặt.
Triệu Càn thấy vậy không dám hỏi nhiều, sợ chạm vào chuyện thương tâm nên bèn vội đổi đề tài: “À đúng rồi, đường núi ướt trơn thêm sương mù dày đặc, anh làm thế nào mà lên được đây?”
Dạ Tẫn Nhiên chớp mắt, thuận miệng đáp:
“Quả thật không dễ đi, nhưng tôi có tiên nhân chỉ lộ nên nhìn thấu mê chướng, liền đi cũng dễ thôi.”
Cái gọi là “tiên nhân” trong lời cậu tất nhiên là Chủ Thần. Có sự che chở từ hệ thống thì quỷ dị trong phó bản vốn chẳng thể làm hại cậu, kể cả sương mù dày đặc.
Nghe chuyện tiền nhiệm chủ tiệm hy sinh bi thảm, Dạ Tẫn Nhiên luôn lo lắng cho bản thân, sợ chưa kịp kiếm tiền đã toi mạng. Vì thế trước khi chính thức làm việc, cậu đã vắt óc tranh thủ đủ loại quyền lợi bảo hộ an toàn.
Cậu cũng rất hiếm khi rời khỏi cửa hàng để lộ mặt trước người chơi. Cửa hàng hệ thống vốn thuộc phạm trù Thần quốc, dị vật bên ngoài không vào được, giống như một căn phòng an toàn. Đó cũng là lý do tại sao phó bản lần trước, sau khi A Mạn đạt đóng cửa hàng thì liền thoát khỏi sự truy sát của người sói quỷ dị.
Hiện tại cậu đồng ý xuất hiện, cũng bởi vì quá quen thuộc nơi này nên biết lúc nào thì tuyệt đối an toàn.
Năm người kia ở đây đã ba ngày, cũng dò ra ít quy luật, nên mới dám thả lỏng ngồi trên quảng trường vừa cắn hạt dưa vừa bàn bạc.
Nhưng thần kinh bọn họ vốn mẫn cảm, nghe Dạ Tẫn Nhiên nhắc tới manh mối mới thì lập tức khẩn trương. Cô gái tóc buộc hai bên không nhịn được chen vào:
“Tiên nhân? Chẳng lẽ ý anh là…”
Cô vốn định đoán phó bản này thực ra thuộc về thế giới huyền huyễn, nhưng không tiện nói thẳng trước mặt NPC.
Triệu Càn càng nghĩ càng thấy có lý: sương mù, yêu quái, những thứ kỳ quái vô lý đều có thể được giải thích bằng cách này.
Dạ Tẫn Nhiên thấy họ càng nghĩ càng xa, khóe môi suýt nhếch cười, liền kịp thời phá hỏng ảo tưởng: “Chẳng qua là một ít phương pháp nhận đường do tổ tiên truyền lại thôi. Nghe có vẻ hay thì gọi là tiên nhân chỉ lộ.”
Mọi người thở phào. Họ vốn biết thôn dân có cách ra ngoài. Trước đây từng có đội cướp mất vật tư sinh tồn của thôn, thế là thôn dân xuống núi mua sắm, đi chưa đầy một ngày đã trở về còn mang theo đồ đạc đầy đủ. Điều này chỉ có thể là từ bên ngoài mua.
Triệu Càn lại hỏi: “Anh Diệp, có thể chỉ dạy phương pháp đó cho chúng ta không? Chúng ta nóng lòng lên đường, chẳng muốn chờ sương mù tan mới đi.”
Dù họ biết vài cách rời đi nhưng tiết kiệm được tích phân mua đạo cụ thì càng tốt. Trước nay chưa có đội nào nhờ được NPC hỗ trợ, mà thôn dân đều như rối gỗ, khó mà phản ứng theo chỉ thị.
Dạ Tẫn Nhiên ra vẻ thần bí: “Phương pháp này không truyền cho người ngoài. Nhưng tôi có thể chỉ vài câu: thật cũng là giả mà giả cũng là thật, đừng quá phân rõ. Như thế mới có thể thấy rõ chân thật.”
Khi buôn bán, cậu thỉnh thoảng cũng bán thông tin cho người chơi. Nhưng đám này chưa bỏ tiền nên cậu đâu muốn nói nhiều, hạ thấp giá trị tình báo.
Gợi ý thông quan mới là thứ đáng giá nhất.
Huống chi, nhìn bọn họ tự vắt óc giải đố cũng thật sự khoái chí.
Thấy năm người ngơ ngác rơi vào trầm tư, ngoài mặt Dạ Tẫn Nhiên vẫn bình thản nhưng trong lòng thì đã cười tám trăm lần.
Lúc này, cô gái cao ráo đã gom sạch vỏ hạt dưa, tay khẽ nhấc ghế rồi tự nhiên mời: “Đã đều là người từ ngoài tới, chi bằng vào phòng ngồi cùng uống tách trà.”
“Được.” Dạ Tẫn Nhiên đồng ý. Dù sao cậu cũng chẳng có việc gì khác.
Triệu Càn lặng lẽ liếc đồng đội ánh mắt khen ngợi. Vừa hay hắn còn do dự không biết kéo dài thế nào, liền được đồng đội đưa ra cái cớ, đúng là ăn ý.
Lúc này đã về chiều. Ở bên ngoài hẳn là lúc mặt trời gay gắt nhất, oi bức nhất. Tuy thôn Nam Tẫn bị mây đen và sương mù che phủ, nhiệt độ vẫn không giảm. Đi trên con đường nhỏ giữa các căn nhà, quần áo ai nấy đều ướt sũng mồ hôi trông có phần chật vật.
Đi hơi chậm lại phía sau, Triệu Càn liếc nhìn Dạ Tẫn Nhiên, kinh ngạc phát hiện cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Rõ ràng đã cùng họ trò chuyện ngoài quảng trường khá lâu, lại còn theo đoàn đi một đoạn không ngắn. Phải biết những người chơi sống sót trong phó bản đều có bước đi nhanh nhẹn, người thường khó mà theo kịp. Ấy vậy mà Dạ Tẫn Nhiên chẳng hề hụt hơi.
Áo xanh trên người cậu sạch sẽ như cách biệt với thế giới, không thấm ướt bởi hơi nước, không dính bụi đất. Gương mặt bình tĩnh, không đỏ bừng không thở dốc, sải bước ổn định như thể mây trôi lững lờ. Trong mắt Triệu Càn, hình ảnh đó quỷ dị đến mức gợi liên tưởng… như một chiếc xe cân bằng.
NPC này quả nhiên không đơn giản. Lỡ đâu không phải người. Triệu Càn thầm nghĩ, bắt đầu tính toán xem phải giao tiếp thế nào.
Họ đi đến căn nhà gỗ nhỏ dùng tạm. Song đuôi ngựa đi trước mở cửa, mấy người mang ghế ra ngoài xếp lại. Dạ Tẫn Nhiên theo vào, giả vờ vô tình quan sát bốn phía, phát hiện không ít vật phẩm quen mắt.
Đều là đồ đổi ra từ cửa hàng hệ thống của cậu.
Quan sát mức độ tiêu dùng của người chơi có thể đại khái đoán được tài sản trên đầu bọn họ. Nhìn chung thì đội thám hiểm năm người này khá giàu, mua sắm cũng không hề keo kiệt.
Dạ Tẫn Nhiên tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt đảo qua hệ thống giao diện mà người khác không thấy, một lần nữa rà soát tư liệu bối cảnh của mấy người này.
Cậu thấy vài tài khoản tích phân gần như trống rỗng, đúng như dự đoán.
Triệu Càn thấy ánh mắt cậu phiêu loạn, tưởng là đang tìm kiếm gì thì liền quan tâm xen lẫn nghi ngờ: “Anh Diệp, có phát hiện gì không ổn sao?”
“Không có gì.” Dạ Tẫn Nhiên chỉnh lại dáng ngồi.
“Tôi chỉ đang nghĩ xem nên làm ăn gì.”
Triệu Càn lại hiểu lầm, tưởng cậu hỏi bọn họ làm nghề gì. Rốt cuộc trong phòng không có bày bán hàng hóa, lời nói dối vừa rồi cũng khó mà giữ vững, liền vội chữa cháy: “À! Đường núi khó đi lại gặp sạt lở, xe ngựa thất lạc, đồ đạc đều để lại trong núi. Bọn tôi cũng không tiện quay lại lấy, huống chi giờ tình hình xuống núi không dễ dàng…”
Dạ Tẫn Nhiên phẩy tay: “Không cần nói nhiều, các người tự đi tìm đường thì hơn.”
Triệu Càn chợt nhớ ra nên lập tức hỏi:
“Đúng rồi anh Diệp, lúc nãy anh có nhắc thật với giả. Chẳng lẽ từ khi chúng ta vào thôn thì có thứ gì đó là giả sao?”
Hắn nhớ lại ba ngày qua từng chi tiết, bắt đầu nghi ngờ sương mù dày đặc có tác dụng gây ảo giác.
Dạ Tẫn Nhiên vẫn thản nhiên: “Tôi chỉ nhắc các người đừng quá chấp vào thật giả. Cứ thế thì tự các người lại vướng vào mê trận thôi.”
Này chẳng phải là làm trái ngược lại sao, giữ nguyên trạng thái mơ mơ màng màng mới là tốt nhất.
Càng cố tìm chân tướng, càng muốn đuổi theo sự thật trong phó bản này thì bọn họ lại càng không thể chạm được đến đáp án kia.
Bởi vì ở nơi như giấc mộng này, thật cùng giả có thể thay đổi cho nhau. Điều duy nhất bọn họ có thể làm là tin vào tất cả.
Triệu Càn ngây người, vài giây sau mới chợt nhanh trí, không biết từ đâu moi ra một gói lá trà hảo hạng rồi cung kính dâng đến trước mặt Dạ Tẫn Nhiên.
“Đây là… hàng còn sót lại một chút, tôi mang theo bên mình, vốn định để tự mình thưởng thức.” Triệu Càn dùng tuyệt chiêu giao thiệp.
“Một chút tâm ý mong anh Diệp xin nhận cho.”
Quả nhiên tới khúc hối lộ. Dạ Tẫn Nhiên cười thầm. Trong giai đoạn thăm dò phó bản, nếu lời lẽ qua lại với NPC không ăn thua mà lại không tiện trở mặt, nhiều người chơi sẽ chọn vung tiền ra.
Mỗi không gian, giá trị tiền tài khác nhau, vật phẩm quý hiếm cũng khác. Thế nên thường thì họ sẽ không lấy tiền ra ngay từ đầu, càng không thể trực tiếp chi tích phân mà dùng mấy món vặt để thử trước.
Nếu NPC thích thì trúng, với họ chẳng phải đồ trân quý gì, cả hai đều vui. Nhưng Dạ Tẫn Nhiên thì biết quá rõ, thứ này vừa mới được đổi từ hệ thống cửa hàng ra, đến cấp E còn không bằng, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, bán còn không ai mua thì sao có thể nhận làm hối lộ.
Ngay cả thứ trà cậu tiện tay vơ ở phó bản trước uống còn quý hơn đống này.
Dạ Tẫn Nhiên không hề che giấu ánh mắt ghét bỏ, Triệu Càn thấy vậy cũng biết mình đưa sai, xấu hổ rụt tay về: “Ha ha, anh Diệp chắc không thích loại trà này? Tôi còn có mấy món khác…”
“Không cần.” Dạ Tẫn Nhiên chẳng mong ngóng người chơi đào ra món gì đáng giá.
“Cậu muốn biết cái gì thì nói thẳng đi.”
Làm ăn phải rõ ràng, giá cả niêm yết, tiền trao cháo múc mới công bằng.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nghi vấn trong lòng quá nhiều, không biết nên hỏi từ đâu.
“Đám sương mù này bao giờ mới tan?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mở lời. Lúc đầu họ nghe nói đó chỉ là hiện tượng theo mùa, nhưng chẳng ai biết mùa nào mới hết.
Dạ Tẫn Nhiên bình thản: “Ít nhất là trước khi các người rời khỏi thì sẽ không tan.”
Câu trả lời vượt ngoài dự liệu. Người trước mặt này như thật sự nắm giữ bí mật trong phó bản. Đám người chơi nhìn nhau, vừa tiêu hóa tin tức mới vừa lưỡng lự nên hỏi tiếp gì.
Triệu Càn không nhịn được: “Anh chắc chắn trước khi chúng ta rời đi sẽ không tan? Nếu chúng ta cứ ở lại mãi thì sao?”
Thường NPC làm gì biết được chuyện người chơi nhiều nhất chỉ ở lại 5 ngày là phải rời đi. Mỗi lần vào phó bản thì thời gian tuyến đều khởi động lại, không ai giữ ký ức từ vòng trước.
Dạ Tẫn Nhiên không trả lời thẳng, chỉ hờ hững nhắc đến: “Các người đã muốn biết cái gì là thật cái gì là giả, sao không mua một mặt kính chiếu yêu. Chỉ tiếc tôi chỉ thấy ghi trong sách cổ tổ truyền nên không biết ở đâu có được. Nếu có thì tôi cũng muốn giữ một cái.”
Nói rồi, cậu giả như vô tình nhìn Triệu Càn với giọng đầy tò mò: “Các người đi buôn khắp nơi, có từng nghe chỗ nào có loại này không?”
Bằng thân phận hiện tại cậu không thể trực tiếp đòi tích phân, nhưng có thể khéo léo dẫn dắt bọn họ mua sắm đạo cụ trong hệ thống cửa hàng, rồi hưởng chênh lệch.
Đó mới là phí tư vấn.
Quả nhiên, Triệu Càn như dự liệu mà mở giao diện hệ thống. Dạ Tẫn Nhiên đã sớm nâng giá bán món đó lên từ trước.
Cửa hàng nhiều đồ quá, nếu không phải món thường dùng thì chẳng ai nhớ giá cụ thể. Triệu Càn nhanh chóng tìm ra món giống nhất, một tấm gương 3D có thể phản chiếu bản thể, nhờ đó dễ dàng phân biệt thật giả.
Đạo cụ cấp C, ngoài công năng đặc biệt thì chẳng khác gương bình thường là bao, giá cũng chẳng rẻ. Triệu Càn cắn răng mua hai cái, đưa một cho Dạ Tẫn Nhiên còn một lặng lẽ giữ lại.
Dạ Tẫn Nhiên vui vẻ chốt được hai đơn, nghe tiếng tích phân nhập kho, tâm trạng phơi phới, khóe miệng cong càng rõ:
“Các người đi khắp nơi nên quả nhiên kiến thức rộng rãi, ngay cả bảo vật thế này cũng tìm ra được.”
“Ha ha, thường ngày tôi đi ngang qua các nơi với cũng thích sưu tầm chút báu vật địa phương thôi.” Triệu Càn thuần thục nói dối.
Dạ Tẫn Nhiên dựa ra sau, tiếp tục đề tài còn dang dở: “Sương mù này không tan, chính là bởi các người không thể thấy rõ.”
Triệu Càn thấy Dạ Tẫn Nhiên có ý nói tiếp, lập tức trở nên cung kính, ngay cả cách xưng hô cũng đổi: “Đại sư, xin chỉ giáo.”
“Các người có phải thấy đám thôn dân rất khó nói chuyện? Nhưng bọn họ đang sống trong ‘chân thật’, nhìn thấy ‘chân thật’, còn các người mới là kẻ kỳ dị.”
“Không chịu buông bỏ cái gọi là chân tướng thì làm sao các người có thể được thôn trang này tiếp nhận…” Dạ Tẫn Nhiên tiếc nuối thở dài.